Chương 315: Tuyển Phu Quân (1)
Ba ngày sau sẽ phải kết hôn rồi, hiện giờ vẫn chưa quyết định được là ai ư? Đang đùa có đúng không? “Hậu đại của ta sau này cần phải gánh vác trọng trách phục hưng nhân loại, cho nên, vì nhân loại, ta sẽ chọn một vị phu quân có thiên phú và tài hoa đều là hạng nhất, chỉ có như vậy, đứa con nối dõi được sinh ra mới có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
Các vị có thể tu thành Thần cảnh dưới tình huống Thiên Đạo kề cận với yêu ma, có thể nói là thiên tài hàng đầu trong Thanh giới đều đã có mặt tại Ám giới rồi, vì vậy ta sẽ chọn ra một vị phu quân từ trong số các ngươi, đương nhiên, mọi chuyện đều sẽ phụ thuộc vào sự tự nguyện của các ngươi, ta sẽ không ép buộc.”
Nổ tung, tất cả mọi người hoàn toàn nổ tung!
Tuyển phu quân từ trong số chúng ta ư!?
Mọi người vừa nghĩ đến việc mình có cơ hội cưới được một người phụ nữ như Ám Hoàng, cho dù là đám cường giả Thần cảnh đã có đạo lữ, giờ phút này cũng khó tránh khỏi mà động lòng.
Tuy rằng mọi người đều rất tôn kính Ám Hoàng, trên cơ bản sẽ không có bất kỳ ai xuất hiện suy nghĩ không an phận nào cả, nhưng giờ phút này Ám Hoàng lại chủ động muốn lấy chồng, ai có thể chịu đựng nổi chứ?
Hơn nữa người có thể trở thành cường giả Thần cảnh, làm gì có ai mà không phải là nhân vật có thiên phú tài hoa đứng đầu chứ, cũng làm gì có ai lại không kiêu ngạo khinh khỉnh, vô cùng tự tin đối với bản thân?
Trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người ít nhiều đều lộ ra biểu cảm vui mừng, hiển nhiên đều có chút ăn chắc thành công.
Chỉ có Cố Thanh Phong là mang vẻ mặt đau khổ.
Bà mẹ nó chứ!
Thiên phú tài hoa là cái gì? Bổn tôn có cái thứ đó sao?
Tuy rằng Cố Thanh Phong cuồng ngạo nhưng ít nhiều gì vẫn có phần tự biết thân biết phận. Tư chất của hắn trải qua nhiều lần rèn giũa đã dần dần tăng lên, tuy rằng cũng được gọi là thiên tài rồi nhưng cũng phải xem là đang so sánh với ai nữa cơ.
Đám súc vật ở Ám giới này có thể tu thành Thần cảnh, rõ ràng là thiên phú tài hoa của bọn họ không hề kém chút nào.
Chút tư chất này của mình mà lôi ra so sánh với bọn họ, hầy, thôi khỏi nhắc tới làm gì.
Mẹ nó!
Còn cái đíu gì mà phụ thuộc vào sự tự nguyện? Sẽ không ép buộc?
Nhìn thử đức hạnh của đám súc vật này đi, con mẹ nó còn cần phải ép buộc nữa à!?
Chết tiệt!
Tại sao phải so thiên phú tài hoa chứ, sao không so chiến lực đi hả?
Nhưng Cố Thanh Phong cũng không sợ, hắn tự nhận bản thân có vô vàn năng lực, chắc hắn cũng có thể giả vờ là một thiên tài tuyệt thế thôi, chủ yếu vẫn phải xem tiêu chí tuyển chọn của Ám Hoàng là gì.
Chỉ là, trong lòng Cố Thanh Phong vẫn còn đôi chút do dự.
Rốt cuộc, lần này Ám Hoàng tuyển phu quân là vì sinh con, nhưng hắn còn chưa muốn sinh con sớm như vậy, hắn vẫn chưa chơi đủ nữa.
Thật ra hắn cũng không muốn kết hôn mấy, cũng không thể vì một cái cây mà từ bỏ toàn bộ khu rừng, đúng không?
Xì, cái thằng tồi tệ này!
Nhưng nếu bảo hắn trực tiếp từ bỏ thì lại thấy có chút không cam lòng, một người phụ nữ hiếm có khó tìm như vậy, chẳng lẽ hắn lại trơ mắt nhìn nàng gả cho một gã đàn ông khác?
Sau đó ngày ngày bị gã đàn ông khác đè ở dưới thân?
Đặc biệt là nàng ta còn xinh đẹp như vậy nữa chứ, ai cưới được nàng ta mà lại không “chơi xuân” hàng đêm mới là lạ!
Lúc này, Ngụy Cô Vân đột nhiên không giấu được sự hưng phấn, nói: “Ám Hoàng đại nhân, xin hỏi tiêu chí tuyển chọn của ngài là gì? Làm sao để khảo nghiệm thiên phú tài hoa?”
Cũng khó trách Ngụy Cô Vân lại hưng phấn như vậy, tuy rằng hắn là cường giả Thần cảnh mới thăng cấp, nhưng lại là người trẻ tuổi nhất trong một đám cường giả Thần cảnh. Điều này cũng có nghĩa là hắn ta đã thăng cấp lên được Thần cảnh trong thời gian ngắn nhất, hiển nhiên thiên phú cũng mạnh mẽ hơn rồi.
Khảo nghiệm thiên phú tài hoa, có thể nói là đều nằm trong lòng bàn tay của hắn ta.
Ám Hoàng bình tĩnh nói: “Ta là thiên mệnh dị thể – [Thái âm Thánh Thể], cho nên ta hy vọng cũng sẽ tìm một vị phu quân có được thiên mệnh dị thể, như vậy xác suất sinh ra được một người con nối dõi có được thiên mệnh dị thể là rất cao.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của phần lớn cường giả Thần cảnh có mặt ở đây trực tiếp xám xịt.
Nhưng Ngụy Cô Vân lại mang biểu cảm mừng như điên, sự hưng phấn trên mặt không cách nào kiềm chế, bởi vì hắn ta chính là thiên mệnh dị thể – [Tiên Thiên Kiếm Thể]!
Nghe vậy, Cố Thanh Phong càng nổi khùng hơn, tuy rằng hắn đã từng bị người khác hiểu lầm rằng hắn có được thiên mệnh dị thể, nhưng trên thực tế, hắn quả thật không có.
Đệch!
Điều kiện có nhất thiết phải cứng nhắc như vậy không!
“Không biết ai trong các vị là thiên mệnh dị thể vậy, nếu bằng lòng tham gia khảo nghiệm, đều có thể tiến lên một bước.” Ám Hoàng nói với mọi người.
Ngụy Cô Vân nghe được lời này, không chút do dự trực tiếp bước lên trước một bước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đang hối hận, vì sao lúc trước cha mẹ lại không sinh ra mình với thiên mệnh dị thể chứ.
Ngụy Cô Vân thấy chỉ có một mình mình bước lên trước, trong lòng hắn ta ngập tràn cảm xúc mừng như điên, chỉ có một mình ta thôi sao? Quá tuyệt vời!
Nhưng vào ngay lúc này, chợt có người thứ hai bước ra từ trong đám người.
Sau khi mọi người nhìn thấy người này, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Bởi vì người này rõ ràng chính là Tuyệt Minh Tử!
Mọi người nháo nhào hết cả lên.
“Tuyệt Minh Tử, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, lên đó góp vui gì vậy chứ?”
“Tuyệt Minh Tử đạo hữu thật là… Hầy…”