Chương 323: Không Có Thể Chất Bất Khả Chiến Bại (2)
Cố Thanh Phong cười lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, ta là người mù mặt, căn bản không phân biệt được có xinh hay không xinh, còn nữa, đây mới là lần thứ hai ta gặp mặt Ám Hoàng thôi. Giữa chúng ta không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, chuyện ta làm, đều là vì nhân tộc, không dẹp được Thánh tộc, nói gì đến tình cảm?
Ngụy Cô Vân, thấy ngươi thân là cường giả thần cảnh, trong lòng lại không có chút đại nghĩa nào, chỉ vì thỏa mãn tà niệm dơ bẩn xấu xí trong nội tâm mà ngang ngược cản trở
Hừ, Cố mỗ xấu hổ khi cùng phe với ngươi! ”
Nói một phen đến là nhân nghĩa, một đám cường giả Thần cảnh nghe được đều ngượng ngùng, đều là nam nhân, ai không biết chút tâm tư của ai, chỉ là bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, trên đời này còn có người da mặt dày như vậy.
Nhất là Tuyệt Minh Tử, hắn vốn tưởng rằng mình bất chấp mặt mũi già nua, đã thiên hạ vô địch, ai ngờ Cố Thanh Phong so với mình còn dũng mãnh hơn.
Nhưng duy chỉ có Ám Hoàng, vị nữ tử một lòng vì nhân tộc này, thuở nhỏ đã có được sức mạnh của mấy vị Thần cảnh đỉnh phong, nữ tử vẫn luôn đứng đầu nhân tộc, nàng tin rồi.
Ở vào địa vị của nàng, đã định sẵn chưa từng có tiếp xúc quá gần gũi với nam tử, chuyện nam nữ, vốn là một tờ giấy trắng.
Bởi vì những người nàng nhìn thấy biểu hiện ra đều là kính sợ nàng, kính sợ thực lực, kinh sợ tâm niệm một lòng vì nhân tộc.
Cho nên nàng cũng không rõ dung mạo của mình rốt cuộc đối với nam nhân mà nói, rốt cuộc có sức công kích lớn đến cỡ nào.
Nàng chỉ dùng góc độ của mình để lý giải lời cố Thanh Phong.
Thật tâm mà nói thì suy nghĩ của nàng cũng là như thế, nào có ai muốn kết hôn với người không có cơ sở tình cảm, nhưng vì nhân tộc, chỉ có thể như thế.
Nàng nghĩ như vậy, cho nên nghe được lời cố Thanh Phong nói, tất nhiên cũng cảm thấy lời Cố Thanh Phong nói là thật, cũng là nghĩ như vậy.
Đôi bên đều là vì nhân tộc mà khiến bản thân phải chịu thiệt thòi.
Nhưng vào giờ khắc này, Ám Hoàng đột nhiên cảm thấy, mặc dù mình cùng Cố Thanh Phong không có cơ sở tình cảm, nhưng ít nhất là người đồng đạo, điều này ít nhiều làm cho trong lòng nàng có chút vui mừng, gia tăng một chút hảo cảm.
“Cố Thanh Phong! Ngươi đừng hòng ba hoa mồm mép! Thể chất ngươi nhiều thì như thế nào, trên đời này không có thể chất vô địch, chỉ có người vô địch! Có giỏi ngươi và ta tỷ thí một trận!”
Ngụy Cô Vân đã hoàn toàn nóng giận rồi, lúc này hắn chỉ muốn chứng minh bản thân bằng cách này.
Nếu thể chất không sánh bằng, vậy cũng chỉ có thể phát huy ưu thế của mình, đó là so nắm đấm.
Ám Hoàng nhíu đôi mày liễu lại, kỳ thật nàng đã quyết định lựa chọn Cố Thanh Phong.
Rất rõ ràng, Cố Thanh Phong bất kể là về thể chất, hay là phẩm hạnh đều vượt xa Ngụy Cô Vân, là lựa chọn tốt nhất để làm phu quân.
Nhưng nàng thân là Ám hoàng lại không thể không lo lắng sự đoàn kết của Ám giới.
Đang lúc nàng đang khó xử, Cố Thanh Phong mở lời.
Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói so là so sao? Hôm nay Ám Hoàng lựa chọn lang quân như ý, so về thể chất chứ không phải thực lực, nếu nhìn thực lực lựa chọn, ngươi chỉ là một tên Thần cảnh tam trọng cặn bã cũng tính vào xếp hàng đấy à?
Hơn nữa nói thật, chỉ dựa vào chút thực lực của ngươi, ta dùng một tay cũng có thể tiêu diệt, so với ngươi, quả thực là khi dễ tiểu bằng hữu, Ngụy Cô Vân, ta khuyên ngươi đừng nên quấy rầy nữa, mọi người đều nhìn kia kìa. ”
Ngụy Cô Vân lúc này mới chú ý tới ánh mắt của người xung quanh, quả thật ánh mắt nhìn về phía mình đã thay đổi, có một loại cảm giác như nhìn tên hề nhảy nhót.
Thậm chí còn có người nhíu mày, mặt mang theo một tia chán ghét, như muốn nói đừng càn quấy nữa.
Trên mặt Ngụy Cô Vân lúc xanh lúc trắng, lúc này đã cực kỳ hận Cố Thanh Phong, theo hắn thấy, Cố Thanh Phong chính là một kẻ hèn nhát, căn bản không dám luận võ với mình.
“Cố Thanh Phong, ngươi là kẻ hèn nhát, ngươi căn bản không dám…”
“Đủ rồi!” Ám Hoàng đột nhiên lạnh lùng một tiếng.
“Ám Hoàng đại nhân, không phải ta, đều là Cố Thanh Phong…” Ngụy Cô Vân thấy Ám Hoàng tức giận, bộ dáng nóng lòng giải thích của hắn cực kỳ giống một tên simp chúa.
“Ngụy đạo hữu, hôm nay ngươi có chút quá đáng rồi.” Thanh âm trong sáng lạnh lùng của Ám Hoàng vang lên.
Rõ ràng lời nói không nặng, nhưng Ngụy Cô Vân lại như bị sét đánh, thân thể lảo đảo hai bước, gần như muốn té ngã.
“Ta quá đáng ư? Ta chỉ là không muốn ngài bị Cố Thanh Phong lừa gạt! “Thanh âm Ngụy Cô Vân trầm thấp đến mức có chút tê tâm liệt phế.
Đôi mày liễu của Ám Hoàng càng nhíu càng sâu: “Ngụy đạo hữu, ngươi mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi. ”
Ngụy Cô Vân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt xa lạ chưa từng có của Ám Hoàng, cả người trong nháy mắt phảng phất như mất hồn, hoàn toàn không còn sức sống.
Lúc này, có hai vị cường giả Thần cảnh thượng đạo thấy thế, vội vàng đi tới bên cạnh Ngụy Cô Vân, đỡ hắn nói: “Ám Hoàng đại nhân, Ngụy đạo hữu thân thể không khỏe, chúng ta dẫn hắn xuống nghỉ ngơi trước đã. ”
Nói xong, hai người liền đưa Ngụy Cô Vân đi.
Cố Thanh Phong nhìn bóng lưng Ngụy Cô Vân rời đi, trong lòng cười lạnh.
Muốn luận võ với lão tử? Ha ha, đúng là nằm mơ.
Với thực lực hiện tại của Cố Thanh Phong, đối phó với Ngụy Cô Vân có mà nghiền nát hắn ta luôn, nhưng hắn lại không làm thế, chính là vì làm cho Ngụy Cô Vân thống khổ.
Trên đời này điều gì làm cho người ta thống khổ nhất!
Đó là, ta có thể!