Chương 334: Thanh Phong Thanh Phong, Thổi Sạch Hết Trơn (1)
“Người đâu, chuẩn bị rượu.” Bồ yêu gào to với người hầu một tiếng, không bao lâu, sau đó, hai thị nữ hồ ly eo nhỏ mông to bưng rượu thịt đi đến.
“Rót rượu.”
“Vâng, lão gia.” Thị nữ hồ tộc lên tiếng nói.
Ngay sau đó một người thì rót rượu, một người thì bóp vai.
Bồ yêu bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cảm thấy trong lòng vui vẻ không chịu được.
“Ồ, Bồ yêu, lâu ngày không gặp, mỗi ngày trôi qua dễ chịu quá ha.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Bồ yêu.
Bụp!
Trong phút chốc, chén rượu trong tay Bồ yêu rơi trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, hắn đứng thẳng dậy.
“Giọng nói này nghe quen ghê! Chẳng lẽ là…”
Bồ yêu run rẩy vừa quay đầu nhìn thấy người phía sau mình kia, hồn vía trong phút chốc chạy lên mây!
Đúng là cơn ác mộng vĩnh hằng của hắn, Cố Thanh Phong!
Lúc này, Cố Thanh Phong đã thay đổi trở thành diện mạo thật sự, dù sao thì gặp người quen cũ mà còn che che giấu giấu thì chắc là ngại lắm đó.
“Cố Cố Cố… Cố Thanh Phong!”
“Khà khà khà… Thật không ngờ ngươi còn nhớ rõ… Ể!”
Cố Thanh Phong còn chưa nói xong thì Bồ yêu đã quay đầu chạy mất, xem ra cuộc sống sa hoa dâm dật cũng không thể ăn mòn sự cảnh giác trong lòng hắn, cái tên này vẫn nghe theo lòng mình trước sau như một.
Bốp!
Bóng dáng Cố Thanh Phong biến mất ngay tại chỗ.
Sau một lát.
Cố Thanh Phong lại trở về, còn kéo theo Bồ yêu như kéo một con chó chết, lôi hắn ta trở về phòng.
Dùng thực lực hôm nay của hắn, chỉ đối phó với một con Bồ yêu mới vào Thần cảnh đúng thật chính là làm ít công to.
Hai vị thị nữ hồ tộc nhìn thấy lão gia nhà mình bị bắt thì bị dọa đến nỗi muốn hoảng sợ kêu to, nhưng Cố Thanh Phong quét mắt qua, trong phút chốc phát động sức mạnh thần hồn, trực tiếp đóng đinh hai người này ngay tại chỗ.
Vẻ mặt hai người hoảng sợ nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, thậm chí cũng không thể nào chuyển động thân thể.
Ầm!
Cố Thanh Phong ấn Bồ yêu ngồi tại chỗ còn mình cũng lập tức đặt mông ngồi xuống.
Lần này, Bồ yêu trung thực ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, chờ Cố Thanh Phong xử lý.
Ngay lúc vừa rồi đối phương đã thể hiện ra thực lực rất mạnh, bản thân vốn không phải đối thủ cho nên chỉ có thể nghe lời.
“Rót rượu, xoa bóp.” Cố Thanh Phong búng tay một cái nói với vẻ sai khiến.
Hai thị nữ hồ tộc lập tức cảm nhận được bản thân có thể nhúc nhích, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Bồ yêu đang điên cuồng nháy mắt với mình một chút xong thì vội vàng chạy tới, một người rót rượu, một người bóp vai.
Trong lúc nhất thời, khách chủ đảo lộn.
“Chậc.” Cố Thanh Phong uống một ngụm rượu, hai mắt tỏa sáng: “Đây là rượu mà năm đó Ảnh yêu cho bản tôn, Tử Dương tửu, Ảnh yêu cũng theo ngươi gia nhập vào Vạn Yêu quốc à?”
“Đúng vậy, đại nhân.” Bồ yêu vội vàng nói với vẻ cung kính sau đó quay đầu sai bảo thị nữ hồ tộc, nói: “Nhanh đi lấy hết Tử Dương tửu ra cho Cố đại nhân.”
“Đại nhân, không biết hôm nay ngài tới đây có chuyện gì hay không?” Bồ yêu xoay đầu lại, hỏi với vẻ mặt lấy lòng.
Bây giờ Bồ yêu càng thêm cung kính với Cố Thanh Phong bởi vì hắn đã là Thần cảnh nên càng thêm sợ chết, cũng bởi vì đã tiếp xúc với chút ít bí mật của Thượng giới, sự hiểu biết đối với thiên ma càng sâu hơn, đây chính là sự tồn tại mà đến cả thánh tộc cũng không dám gây chuyện!
Thần cảnh mà giở trò trước loại tồn tại này thì cũng chỉ chẳng bằng con sâu con kiến.
Bốp!
Một cái tát đập lên mặt Bồ yêu.
“Khốn kiếp! Chẳng lẽ bản tôn muốn làm gì còn cần phải nói cho ngươi biết sao?”
“Đại nhân bớt giận, đại nhân bất giận mà! Là tiểu nhân đáng chết.” Bồ yêu bị dọa đến nổi quỳ thụp xuống trên đất bắt đầu cầu xin tha thứ.
“Đứng lên đi, nói thật thì bản tôn vẫn thích dáng vẻ mưu mô đầy bụng, kiêu ngạo khó thuần ban đầu của ngươi hơn.”
Bồ yêu bò dậy từ dưới đất, trên mặt mang theo nụ cười hậm hực.
Thầm nghĩ: “Nếu lão tử sớm biết ngươi là do thiên ma hóa thân thì còn dám kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt ngươi à?”
“Vậy tiểu yêu xin hỏi đại nhân, không biết ngài có gì sai bảo?”
Cố Thanh Phong cũng không kéo dài, đầu tiên hắn bảo thị nữ hồ tộc bỏ Tử Dương tửu vào trong túi, sai đó nói: “Chúng ta là người quen cũ cả, nói là sai bảo thì lộ ra vẻ xa cách quá, thôi vầy đi, trước tiên ngươi cứ quỳ xuống đi, bản tôn cầu xin ngươi chút chuyện.”
Bồ yêu: “?”
Ta quỳ xuống? Ngươi cầu xin ta chút chuyện?
Bịch!
Bồ yêu lại quỳ xuống.
“Đại nhân ngài nói đi.”
“Gần đây bản tôn có hơi nhàm chán, muốn làm hoàng đế của Vạn Yêu quốc chơi chơi một lần, nhưng khổ nỗi ta lại không quen với đường đi nước bước và cuộc sống của Vạn Yêu quốc, cần có yêu quái dẫn đường đi đến hoàng cung một chuyến, thế không phải là nhớ đến ngươi đó sao.”
Trong lúc nhất thời, tinh thần Bồ yêu chấn động kịch liệt, làm hoàng đế Vạn Yêu quốc? Đây khong phải là bảo ta đi chết sao!
“Đại đại… Đại nhân, ngài không nói đùa đó chớ?”
Bốp!
“Khốn kiếp! Ngươi là cái quái gì chứ, cũng xứng để bản tôn nói đùa với ngươi?”
“Tiểu yêu đáng chết, tiểu yêu đáng chết, ý của tiểu yêu chính là thân phận ngài cao quý bực này mà đi làm hoàng đế Vạn Yêu quốc thì đúng là tự hạ mình mà, tiểu yêu ta cũng thấy uất ức không đáng thay ngài luôn á.”
“Ừ?” Cố Thanh Phong có hơi nhìn Bồ yêu bằng con mắt khác, tiểu tử này càng lúc càng tiến bộ.
“Không tệ, biết nói chuyện thì nói nhiều hơn chút nha.”
Bồ yêu nghe xong lập tức lại nói ra một tràn những lời nịnh nọt.
Cố Thanh Phong nghe xong thì trong lòng cực kỳ vui mừng.