Chương 343: Vô Địch Thiên Hạ
Thực lực của Cố Thanh Phong cũng tăng lên đến mức khó có thể tưởng tượng. Tu vi đã đạt đến Hoá Long đỉnh phong, chỉ cách Thần cảnh một bước chân nữa thôi.
Thật ra theo lý thuyết mà nói, dưới sự hỗ trợ của trên dưới một ngàn yêu ma Thần cảnh thì tu vi cũng phải đạt đến Thần cảnh từ lâu rồi, nhưng chớ quên.
Hoá long là sự lột xác của cơ thể, như mà Bất Diệt Ma Long Thể của hắn lại hết sức cường đại, hơn nữa vừa rồi mới thăng cấp hàng loạt xong, Bất Diệt Ma Long Thể sơ cấp đã nhảy qua giai đoạn trung cấp, lên thẳng cao cấp!
Cường độ loại cơ thể này, đã mạnh đễn nỗi khó chấp nhận rồi, mạnh đến mức đến cả Cố Thanh Phong cũng hoài nghi, thế giới này còn có thứ nào có thể phá được lớp phòng ngự của mình không?
Chính vì thể chất cường đại này, dẫn đến nếu hắn muốn hoá long thì phải có một khối lượng năng lượng khổng lồ, dù có tập hợp hàng ngàn yêu ma Thần cảnh, bấy giờ cũng vất vả lắm mới có thể đạt được đến độ Hoá Long cảnh đỉnh phong.
Có điều chuyện này cũng có nghĩa, nhục thể của hắn đã mạnh hơn rồi, sự cường đại của bất diệt ma long thể sau khi hoá long thật sự đã đạt đến mức không thể đo lường được nữa.
Chí ít là ở Thanh giới này không thể đo lường được.
Ngoài trừ sức lực cộng với tu vi ra, thần hồn của Cố Thanh Phong cũng càng lúc càng lớn mạnh hơn. Tại mấy yêu ma Thần cảnh kia thấy không thể đập vỡ cơ thể, chuyển sang bắt đầu tấn công thần hồn.
Việc này dẫ đến linh hồn của hắn cũng mạnh đến nỗi không tài nào tưởng tượng nổi.
Còn cả sau khi tập hợp đủ năm loại thần thể kim mộc thuỷ hoả thổ, đúng như những gì hắn đoán, năm loại thần thể tự động dung hợp thăng cấp, biến thành một loại thể chất.
Ngũ hành thần thể!
Nắm giữ điều khiển ngũ hành của thế gian!
Cộng thêm một cái vạn độc thể nữa, là do thiên phú vạn độc bất xâm thăng cấp thành.
Ngoài ta còn có mấy loại thiên phú linh tinh lẻ tẻ không đáng được nêu tên.
Cố Thanh Phong cảm thấy, bây giờ mình đã vô địch thiên hạ rồi, trừ khi có kẻ thù từ trên trời rơi xuống, bằng không tuyệt đối không có đối thủ.
Đối với trận pháp trước mắt mà nói, hắn chẳng cần phải dùng đến Đồng tử Phá Vọng để tìm kẽ hở làm gì hết, dùng tay không cũng phá được.
Đúng lúc này, Thanh Ma Hoàng thấy Cố Thanh Phong đã bị nhốt lại, lúc này trên mặt mới lộ ra hận ý đi đến nói: “Tiểu tử, đừng tưởng mình có phòng ngự vô song thì không phải kiêng nể cái gì hết. Hôm nay ngươi rơi vào trong tay bổn hoàng, đợi đến lúc đó bổn hoàng sẽ giao ngươi cho Thánh sứ Thượng giới, Thánh sứ thừa cách để tra tấn ngươi.”
“Lớp phòng ngự của ngươi trong mắt Thánh sứ chẳng là cái thá gì hết!”
Cố Thanh Phong mắt điếc tai ngơ trước sự uy hiếp của Thanh Ma Hoàng, trái lại còn cười đểu giơ ngón tay đặt trước mũi hít hà.
Khịt~
“Úi chà thơm thế nhờ.”
“Quân khốn nạn! Bổn hoàng muốn giết ngươi!” Thanh Ma Hoàng giận tóm mặt, song quyền nện mạnh lên lớp phong ấn, tạo thành tầng tầng lớp lớp chấn động.
“Ố?” Cố Thanh Phong cười gằn thành tiếng: “Nếu ngươi đã thành tâm muốn thế, vậy bản tôn thoả mãn ngươi ngay đây.”
Nói đoạn, hắn vươn một ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái lên lớp phong ấn.
Chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng!
Lớp phong ấn trong ánh mắt kinh hoàng của Thanh Ma Hoàng bị đập vỡ.
Thanh Ma Hoàng sợ đến mức lùi ra sau vài bước.
“Chuyện… Chuyện này không thể nào! Lực công kích của ngươi rõ là yếu như thế, sao có thể đánh vỡ được lớp phong ấn! Không thể nào được!”
Thanh Ma Hoàng không tin nổi hét ầm lên.
Cố Thanh Phong rảo bước về phía hắn ta, ánh mắt bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, loé lên ánh khát máu.
“Ngươi nghĩ sao nào?”
âm thanh cười rúc rích ở bên tai Thanh Ma Hoàng nổ vang.
Thanh Ma Hoàng sợ đến tái mét, hình như nghĩ ra cái gì đó rồi.
Kinh hãi nói: “Chả lẽ lúc trước ngươi vẫn chưa tung ra toàn lực! Ngươi vẫn luôn giả vờ mình yếu thế hơn?”
“Chúc mừng chúc mừng, ngươi đã ra đáp án đúng, tiếc là không có phần thưởng đâu.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Thanh giới này không thể nào có loại cường giả nào như ngươi hết!”
“Thanh giới cũng không có loại ngu dốt như ngươi, không nhìn ra ai mới là người đang khống chế cục diện hả? Giờ đến phiên loại sâu kiến như ngươi được phép hỏi à?”
“Bây giờ, bản tôn nói cái gì ngươi làm cái nấy, rõ chưa?”
Đối mặt với sự uy hiếp của Cố Thanh Phong, lựa chọn của Thanh Ma Hoàng là…
“Hộ giá! Người đâu hộ giá!”
Thanh Ma Hoàng hoảng sợ chạy, có một vài yêu ma Thần cảnh mới khôi phục lại được chút động lực cũng lao đến.
“Bảo vệ bệ…”
Phịch phịch…
Lời của yêu ma kia còn chưa dứt, vừa mới lao ra trước mặt Cố Thanh Phong là đã cảm thấy ngay một thứ áp lực thần hồn không thể tưởng nổi đè nặng lên cơ thể, lập tức bị đè quỳ rạp xuống, đến nỗi tạo thành mấy cái hố nông trên mặt đất.
Thanh Ma Hoàng cùng mấy yêu ma khác thấy thế, trong nháy mắt hồn bay khỏi xác, bọn chúng không phải lũ ngu, đương nhiên nhìn ra được thực lực thật của Cố Thanh Phong đã đạt đến nỗi không thể gáng chịu được. Hơn nữa yêu lực lẫn thể lực của đám này gần như cạn kiệt, sao có thể là đối thủ được.
Vậy nên tất cả đều muốn chạy trốn,
Thế nhưng, còn chưa đợi cho bọn chúng chạy được mấy bước.
Một luồng thần hồn uy áp ngập trời kín đất bao phủ lấy mọi thứ, phạm vi bao phủ kéo ra toàn bộ hoàng cung.
Ngay lúc này, tất cả yêu ma đều cảm thấy như trời sập.
Thần hồn trong cơ thể bị nghiền nát, không thể nhúc nhích được. Điều này cũng dẫn đến cả cơ thể cũng không thể di chuyển được dù chỉ một mi li mét.
Khung cảnh ở đây ngay lập tức rơi vào khoảng tĩnh mịch đến chết chóc.
Bởi dưới cái uy áp của loại thần hồn này, tất cả âm thanh đều hoá thành thinh không, bất cứ sinh linh gì, thậm chí là cả vật thể, bao gồm cả tiếng gió thổi đều bị trấn áp lại.
Trong thiên địa này chỉ còn vang vọng một loại âm thanh.
Đó chính là tiếng bước chân chậm rãi đi tới của Cố Thanh Phong.