Chương 344: Sức Hút Của Hoàng Hậu Bạch Hồ (1)
Cộp cộp cộp… Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi của hắn như thể tiếng chuông đoạt mệnh của tử thần, mỗi bước vang lên, là mọi người đều cảm thấy khoảng cách tử vong cách mình càng thêm gần một bước.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong đi đến trước mắt Thanh Ma Hoàng.
Lúc này hắn ta đang trong tình cảnh cạn kiệt hết mọi sức lực, dưới sức mạnh đè ép của thần hồn, giống hệt một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất.
Hắn ta nghe thấy tiếng bước chân của Cố Thanh Phong, nhưng bởi đang quỳ rạp trên mặt đất không thể cử động, khiến cho thị giác bị hạn chế.
Hắn hoảng loạn chuyển động nhãn cầu vằn vện tia máu đỏ ngầu, cố hết sức nâng tầm mắt lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày.
Đôi giày đó đứng trước mắt hắn chưa đến mười phân, bụi đất bay lên thậm chí còn bay vào trong mắt hắn ta, nhưng mi mắt hắn lại không chớp lấy một cái.
Đột nhiên, Thanh Ma Hoàng cảm thấy áp lực trên người mình thoáng giảm bớt, hắn ta phát hiện bản thân có thể nói được.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả nhân tộc! Nếu như ngươi dám giết bổn hoàng, Thánh tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Bốp!
Cố Thanh Phong lập tức đá một phát vào mặt Thanh Ma Hoàng, đá đến nỗi hắn đầu óc choáng váng, máu mũi phun giàn giụa.
“Cho ngươi dát vàng lên mặt mình này, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó Thánh tộc nuôi mà tôi, giờ bản tôn cho ngươi một cơ hội sống, ngươi có thể liên lạc được với Thánh tộc phải không? Gọi cổ chúng nó xuống đây ngay.”
“Gì cơ?” Thanh Ma Hoàng mặc kệ cả đau đớn, sắc mặt khiếp sợ.
Hắn ta như nào cũng không thể nghĩ ra nổi, rõ mình đã vác chỗ dựa vững chắc Thánh tộc ra rồi, đối phương không sợ thì thôi, còn to mồm bảo mình gọi Thánh tộc hạ giới?!
“Hừ, đúng là ngông cuồng, sự cường đại của Thánh tộc ngươi không tưởng nổi đâu.”
Bốp!
Thêm một phát đá.
Một phát này đá này làm xương của Thanh Ma Hoàng lõm cả vào trong, xương sọ biến hình.
Nhưng do sức mạnh sinh lực của yêu ma Thần cảnh quá mạnh, vết thương của Thanh Ma Hoàng trông rất đáng sợ, nhưng thực tế lại không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi nói nhảm lắm thế nhể, bảo ngươi gọi thì ngươi gọi ngay đi.”
Cố Thanh Phong dẵm một phát nát đỉnh đầu Thanh Ma Hoàng, vừa dí xuống vừa nói.
Đau đớn và khuất nhục kích thích Thanh Ma Hoàng, hắn ta rống to: “Ngươi bỏ ngay cái ý định đó đi, bổn hoàng có chết cũng không cho ngươi như nguyện!”
Mặc dù không biết địch nhân này muốn làm cái gì, nhưng nói chung, mong muốn của kẻ địch, mình đây cứ ngăn cản đối phương chắc chắn không sai.
Thật ra thì Thanh Ma Hoàng vẫn có tư tâm của chính mình.
Từ xưa đến nay chỉ có chủ nhân gọi chó, khi nào mà chó cũng có thể gọi chủ nhân ra?
Thân là thủ lĩnh của chó săn chăn cừu, một khi bị chủ nhân phát hiện mình bị cừu đánh nằm trên mặt đất, bằng cái sự hung tàn của chủ nhân, mặc dù có thể giải giết nhân tộc này dễ dàng, lúc sau mình chắc gì đã sống nổi.
Huống chi, trong lòng của Thanh Ma Hoàng vẫn luôn có một dã tâm, đó chính là được chủ nhân mang lên Thượng giới!
Chỉ cần lên đến Thượng giới, hắn mới có thể đột phá cảnh giới, trở nên mạnh hơn, cũng càng trường thọ hơn!
Một khi chủ nhân biết chuyện ngày hôm nay, thế công sức vất vả mấy năm nay của hắn ta đi toi, muốn lên Thượng giới càng không thể, còn phải đền mạng nữa.
Không bằng cố gượng thêm tý nữa, dù sao cách liên lạc với Thánh tộc cũng chỉ có mình hắn ta biết, hắn chống mắt lên xem đối phương có dám giết mình thật không?
Chỉ cần bảo toàn được mạng sống,Thanh Ma Hoàng còn có một con bài tẩy chưa dùng đến đâu.
Đó chính là thần binh chủ nhân ban tặng cho hắn, phải sống sót, rồi tìm cơ hội bổ sung năng lượng cho thần binh, là có thể chuyển bại thành thắng ngay lập tức!
Uy năng của thần binh Thượng giới, không phải thứ kẻ trước mặt này ngăn lại được!
Lý do lúc trước không dùng đến, cũng tại cái giá phải trả khi sử dụng thần binh quá lớn, vả lại cũng không nghĩ Cố Thanh Phong mạnh đến như vậy, sau đấy không có cơ hội để dùng.
Cố Thanh Phong nghe lời nói cứng rắn của Thanh Ma Hoàng cũng có chút kinh ngạc, cái thằng này cứng ra phết đấy!
Theo lẽ thường, ngươi đã bị đánh, đồng thời sau lưng có chỗ dựa vững chắc, dù thế nào cũng phải gọi người đứng đằng sau ra mặt nhỉ?
Cái thằng này đi ngược xu hướng rồi, không thèm gọi ra luôn.
Chả lẽ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, muốn cùng mình đọ cao thấp?
“Ngươi không muốn gọi Thánh tộc ra thật hả?” Cố Thanh Phong lạnh giọng nói.
“Hừ! Bổn hoàng chính là người đứng đầu Vạn Yêu quốc! Sao có thể thoả hiệp với nhân tộc được! Nói thật cho ngươi biết, cách liên lạc với chủ nhân chỉ có mình bổn hoàng biết, có gan ngươi giết ta đi!”
Thanh Ma Hoàng đặc biệt bổ sung thêm một câi, chỉ có mình mới biết cách liên lạc, chỉ sợ Cố Thanh Phong giết mình thật, rồi đi hỏi người khác, thế chẳng phải bất cập hả?
Tý cực hình hắn đây không sợ, thứ hắn sợ nhất là dã tâm chưa hoàn thành đã phải bán muối.
“Hay, bản tôn thích nhất yêu ma có gan lớn như ngươi đấy, ngươi không sợ chết không sao hết, nhưng trên đời này so với cái chết còn có rất nhiều chuyện đáng sợ hơn.”
“Ha ha ha, nhân tộc kia, dù ngươi đánh bại bổn hoàng, nhưng cũng không thể khiến bổn hoàng khuất phục, có thủ đoạn gì lôi hết ra đây đi, bổn hoàng nếu nhíu mày một cái, thì làm chó cho ngươi luôn!”
“À há? Thế á hả? Vậy đầu tiên đưa hoàng hậu cho bản tôn mượn dùng lát đi.”
Cố Thanh Phong nói, vẫy mạnh bàn tay một phát, nhoắng cái đã chộp lấy Bạch Hồ hoàng hậu đang bị uy áp đè đến ngất xỉu nằm cách đó không xa lại đây.
Nhéo hai cái, Bạch Hồ hoàng hậu đau quá giật mình tỉnh lại.
Kết quả vừa tỉnh cái ngay lập tức phát hiện, bản thân mình lại rơi vào trong tay người kia, định kinh hoàng kêu to một tiếng, đã bị Cố Thanh Phong bịt kín miệng lại.
Chỉ có thể phát ra vài tiếng ưm ưm.