Chương 378: Gặp Nhạc Phụ (1)
Voi yêu nghe theo lời Cố Thanh Phong dặn dò, liền dắt theo hắn đi tới nơi giam giữ nô lệ nhân tộc. Trên đường đi, Cố Thanh Phong sợ voi yêu giở trò, từ đó lãng phí thời gian không cần thiết, liền ép hắn ta thề nhận chủ.
Sau khi nhận chủ, dưới sự dẫn dắt với dáng hình ọp ẹp và lảo đảo của voi yêu, một người một yêu không ngừng bay về phía khe nứt không gian, lướt qua tầng tầng lớp lớp phế tích kiến trúc lơ lửng trên không trung, cuối cùng dừng ở trước mặt một tòa cung điện bỏ hoang vô cùng rộng lớn.
Trên cung điện bỏ hoang lưu quang lập lòe, hiển nhiên là có bố trí trận pháp phong cấm cường lực.
Voi yêu mở ra trận pháp phong cấm, dẫn Cố Thanh Phong đi vào.
Sau khi đi vào, Cố Thanh Phong phát hiện bên trong bị bố trí giống như nhà giam, chia làm một gian phòng, ước chừng có mấy chục cái, mỗi gian phòng bị trận pháp ngăn cách, bên trong còn nhốt một người.
Cố Thanh Phong nhìn về phía người gần nhất, trên cửa phòng có khắc chữ: [Bảo thể đại địa]
Hắn chú ý thấy, mỗi phòng phía trên đều được khắc bằng chữ, tất cả đều là một loại tên thể chất.
[Tiên Thiên đạo thể ], [Ngọc Cốt Linh Thể], [Tinh Thần Chiến Thể], [Tam Dương Chính Thể]...
Mà người bên trong tất cả đều gần như trần truồng, đầu bù tóc rối, tóc tai bù xù, tóc rất dài, bất luận là nam nữ, tóc căn bản đều dài hơn một thước, tất nhiên rất lâu không có cắt tóc.
Trên người những người này tràn đầy vảy máu đỏ sậm đến đen, căn bản không thấy rõ dung mạo, nam nhân càng đừng nói tới, râu ria hầu như che khuất cả khuôn mặt, trông như dã nhân.
Trên cổ mỗi người còn buộc dây xích hàn thiết, đầu kia của xiềng xích được cố định trên tường bên trong phòng, giống như súc vật.
Trong nhà giam phóng mắt nhìn ra, bầu không khí nặng nề, trong mắt mỗi người tràn ngập tê dại, giống như là con rối gỗ bị rút đi linh hồn, đó là một loại gần như tuyệt vọng chết lặng.
Nhìn thấy màn này, sắc mặt Cố Thanh Phong sa sầm xuống, hắn rất rõ ràng những người này là ai, nhốt ở chỗ này làm cái gì.
Bọn họ đều là cường giả Thần Cảnh có thiên mệnh dị thể trong Thanh Giới, là tuyệt thế thiên kiêu của Thanh Giới, cường giả đứng đầu.
Nhưng bây giờ lại trở thành gia súc Thánh tộc, giống như heo chó bị trói lại, mỗi ngày cắt thịt đi bán.
Cho đến giờ này khắc này, Cố Thanh Phong mới cảm thấy thật sâu, bình thường mình đối đãi yêu ma quá mức thiện lương, vẻn vẹn chỉ ngược đãi mấy canh giờ rồi giết, so với Thánh tộc, mình được xưng là thánh nhân cũng không quá đáng.
Dùng lòng tốt đối xử với kẻ thù, điều này là xấu, phải sửa.
Vừa hay yêu ma trong không gian dị độ cũng không ít, về sau lại bắt toàn bộ Thánh tộc vào, chờ có việc, để cho bọn họ đi ra thay mình chiến đấu, lúc không có việc gì liền mỗi ngày tháo một ít ngà voi các loại đi bán, thuận tiện kiếm chút tiền tiêu vặt cũng vô cùng tốt.
Thánh tộc không phải thích nuôi nhốt nhân tộc Thanh Giới bán lấy tiền sao, vậy mình liền nuôi nhốt Thánh tộc bán lấy tiền.
Điều này là lẽ thường, của hoàn cốt chủ.
“Cởi bỏ toàn bộ phong cấm.” Cố Thanh Phong ra lệnh.
Voi yêu vội vàng ngoan ngoãn làm theo, rất nhanh thôi đã rút đi toàn bộ trận pháp phong cấm.
Nhưng mà kỳ quái chính là, sau khi trận pháp phong cấm tiêu tán, những người trong phòng kia lại không có chút động tĩnh nào, thậm chí không hề phản ứng, giống như đã chết.
Cố Thanh Phong nhíu mày, đi vào một gian phòng, nhìn vị “dã nhân” nằm ở góc tường kia, vươn tay lắc lắc trước mắt hắn ta.
Kết quả lại phát hiện đối phương hai mắt vô thần, hai mắt thậm chí cũng không có tập trung, hoàn toàn một bộ dáng cái xác không hồn.
Ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động chút nào.
Chỉ có môi không ngừng run rẩy, không ngừng nỉ non.
Cố Thanh Phong cúi người xuống, lúc này mới nghe rõ đối phương nói cái gì.
“Giết…. Ta… Đi …Giết… Ta…Đi…”
“Có nghe ta nói gì không?”
Người đàn ông không phản ứng, như thể chỉ nói được câu này.
Lúc này, voi yêu nói: “Đại bộ phận người ở đây cơ bản bị nhốt mấy trăm ngàn năm, linh trí đã tiêu tán, cũng như xác sống vậy. ”
Voi yêu vừa nói xong, vừa nhìn trộm sắc mặt Cố Thanh Phong.
Nhưng mà trên mặt Cố Thanh Phong chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh nhưng tĩnh mịch.
Cố Thanh Phong nhìn chăm chú người nọ thật lâu, bỗng dưng, hắn động đậy rồi.
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên, một đạo kình phong đánh vào người người nọ.
Lập tức thân thể người nọ xụi lơ, đầu nghiêng một cái, chết luôn.
Chết rất an tường, thậm chí khóe miệng dường như còn mang theo một tia ý cười giải thoát.
Sau đó, Cố Thanh Phong như cỗ máy được lập trình, lần lượt đi qua mỗi một gian phòng, trước tiên thăm dò đối phương còn có thần trí hay không, nếu như không có, liền giúp hắn ta giải thoát.
Đi một vòng rồi phát hiện, những người này cơ bản đều mất đi thần trí, dù sao Thánh tộc một trăm năm hạ giới một lần, nói cách khác, người nơi này, ít nhất, cũng bị tra tấn một trăm năm.
Người có triệu chứng tốt nhất, tuy rằng có thần trí, nhưng đã điên rồi, chỉ biết không ngừng dùng đầu đập tường, muốn tự sát.
Nhưng lực lượng toàn thân bị phong ấn, giống như người bình thường, cường độ thân thể vẫn là cường độ thần cảnh như trước, căn bản không cách nào tự sát thành công.
“Thất khiếu linh lung thể ở đâu?”
“Thất Khiếu Linh Lung Thể có thể gia tăng ngộ tính, vô cùng trân quý, cho nên đặt ở tầng thứ hai.”
“Đưa bản tôn đi tầng thứ hai.”
“Vâng, chủ nhân.”
Một lát sau, Cố Thanh Phong đi tới tầng thứ hai.
Tầng thứ hai chỉ có một phòng giam bị giam giữ đơn độc, bên ngoài phòng khắc chữ: [Thất Khiếu Linh Lung Thể]
Bên trong cũng có một người nằm, tóc tai bù xù, che lấp dung mạo, hai mắt tĩnh mịch, cả người tản ra một mùi thối nát.
Người này không giống với những người khác ở chỗ, ngực hắn có một cái lỗ máu thật lớn, trong lỗ máu trống rỗng, không thấy trái tim.