Chương 380: Bá Đạo Tiểu Thi Mị
Mắt thấy thông đạo không còn, Cố Thanh Phong cũng không kinh hoảng, hắn cũng không lo lắng mình có thể trở về hay không, thông đạo đóng lại thì mở ra là được.
Chờ giải quyết thiên tượng lão tổ, chuyện trở về Thanh Giới này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện Thiên Tượng lão tổ cũng không có xuất hiện, tất nhiên còn đang bế quan.
Cố Thanh Phong cũng không cho rằng việc mình làm bây giờ có thể gạt qua Thiên Tượng lão tổ, nhưng đối phương lại không xuất hiện, chỉ có thể nói rõ luyện hóa Thanh Giới Thiên Đạo thật sự đã đến thời điểm quan trọng.
So cới những chuyện khác cũng chỉ có thể xem là chuyện nhỏ.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, dù sao thực lực của đối phương bày ra ở nơi đó, cả Thanh Giới đều là đồ chơi trong tay ông ta, một chút động loạn mà thôi, sớm giải quyết muộn giải quyết cũng như nhau.
“Dẫn bản tôn đến nơi Thiên Tượng lão tổ bế quan.”
“Vâng, chủ nhân.” Voi yêu ôm vết đứt ngà không ngừng phun máu, đáp lời.
......
Một lát sau.
Một người một yêu dừng lại trước một tòa cung điện đứng ngược giữa không trung.
“Chủ nhân, Thiên Tượng lão tổ ở đây bế quan.”
Cố Thanh Phong gật gật đầu, lập tức ném voi yêu vào không gian dị độ.
Và bắt đầu phát sóng trong không gian.
Không gian dị độ do hắn khống chế, hắn giống như ông trời của không gian dị độ, tùy ý nói vài tiếng đã có thể truyền khắp mỗi một góc.
“Các bạn nhỏ, mở tiệc thôi! Hôm nay để cho các người nhấm nháp hương vị của thánh tộc Thượng giới, một đầu Thánh tộc chắc cũng đủ ăn rồi chứ? Bản tôn sẽ cho thêm các ngươi một đầu, Tiểu Thi Mị, ngươi lên làm chủ cho trận thịnh yến này, nhớ kỹ, đừng giết chết, chờ sau khi hắn phát triển nữa, còn có thể tiếp tục ăn. ”
Vốn dĩ tiến vào không gian dị độ đang vẻ mặt ngây thơ không có ngà, nghe được những lời này trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Hắn ta nhìn thấy Tượng Điền đang bị vô số yêu ma gặm nhấm.
Lại thấy được một đám yêu ma mắt bốc lên lục quang, không ngừng vây quanh mình.
Nội tâm bối rối vô cùng, hắn ta lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng mà cũng không có người bao vây hắn ta, hơn nữa còn không dám phản kháng, bởi vì cãi lời mệnh lệnh của chủ nhân, bị trừng phạt so với bị ăn còn thảm hơn gấp trăm lần.
Lúc này, một con yêu ma cách gần nhất đã nhịn không được sự hấp dẫn, nhào tới, một ngụm cắn vào trên chân voi mập mạp.
“A!” Voi yêu kêu thảm thiết, cũng không dám phản kháng.
Yêu ma còn lại thấy thế, nhao nhao nhào về phía voi yêu.
Đột nhiên, trong đám yêu ma nổi lên biến hóa, chỉ thấy một đám yêu ma nhao nhao nhường đường, một vị nữ tử yêu diễm chí cực, chân trần, lộ ra đôi đùi tròn trắng như tuyết đi tới.
Môi đỏ tươi như máu, trong mắt hiện ra hào quang tà dị thị huyết.
Chính là Tiểu Thi Mị.
Tiểu Thi Mị liếm liếm đôi môi mềm mại, khóe miệng mang theo một nụ cười nguy hiểm, cực kỳ giống hoa anh túc xinh đẹp lại trí mạng.
Nàng tham lam nhìn chằm chằm voi yêu kêu thảm thiết, lại nhìn nhìn mấy con yêu ma còn không biết thức thời, vẫn đang gặm nhấm không kiêng nể gì, nhất thời nhướng mày, trong mắt phát lạnh.
“Hừ, thứ không phân tôn ti trật tự!”
Rẹt!
Tiểu Thi Mị vung tay ngọc lên, một đạo huyết sắc phi luyện chợt hiện ra, lập tức, mấy con yêu ma còn đang gặm nhấm đều biến thành một bãi huyết vụ.
Tham lam trong lòng chúng yêu trong nháy mắt nguội lạnh, vô cùng sợ hãi nhìn Thi Mị giống như nữ vương.
Tiểu Thi Mị mỉm cười, khinh thường nhìn một đám yêu ma, cho dù trong đó có không ít thần cảnh.
Nhưng thái độ của nàng lại giống như đối đãi với nô bộc vậy.
“Bạch Hồ, Thanh Lân, hai tiện tỳ các ngươi, lấy cho bổn cung một ít huyết dịch trước, sau đó tùy bọn ngươi ăn, nhớ kỹ, đừng cắn chỗ yếu hại, nếu ai phạm vào kiêng kị, đây chính là kết quả!”
Bạch Hồ hoàng hậu cùng Thanh Lân công chúa vội vàng nghe theo phân phó của Tiểu Thi Mị, đi lấy máu voi yêu.
Hai người không còn cao ngạo như trước nữa, hiển nhiên trong khoảng thời gian này bị Tiểu Thi Mị chỉnh rất tốt.
Hai người các nàng sớm đã nhận mệnh, ai bảo đối phương là người tâm phúc trước mắt chủ nhân, mặc dù hai người tự nhận tư sắc không tệ, nhưng cũng phải xem là ai so sánh.
Dù sao, thứ mà các nàng có, Thi Mị tất cả đều có, các nàng không có, Thi Mị còn có.
Các nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày mình sẽ bị một Thi Mị giẫm lên đầu.
Loại đê giai yêu ma như Thi Mị này, sức chiến đấu kém, sẽ một tay huyễn hóa chi thuật, nhưng cũng chính bàn tay này, làm cho nàng thành trên vạn yêu dưới một người.
Kỳ thật thuật biến hóa nàng cũng biết, nhưng đó đều là thủ thuật che mắt, không giống với thuật huyễn hóa của Thi Mị, đó là thiên phú chủng tộc của người ta, biến hóa thật sự từ trong ra ngoài.
Thi Mị là yêu ma đê giai không sai, nhưng vô cùng thưa thớt, chỉ vì điều kiện thành hình hà khắc, nhất định phải là trời sinh mị cốt, vả lại xử nữ sinh ra khi giờ âm tháng âm năm âm, hàm oán mà chết, vả lại sau khi chết bị chôn ở nơi cực âm, cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể thành.
Cái gọi là đê giai, chỉ là bởi vì sức chiến đấu yếu, cho nên bị phân thành đê giai.
......
Cố Thanh Phong nhìn cung điện treo ngược trước mắt, không chút do dự, từng bước tiến vào cung điện.
Sâu trong cung điện, một gian thạch thất đóng chặt.
Cố Thanh Phong đứng ở trước cửa, liền cảm thấy có gì đó tản ra từ trong khe cửa.
Bùm!
Hắn một cước đá văng cửa đá, đi vào bên trong.
Đập vào mắt chính là một vị lão giả tóc bạc mặc hắc bào, có đôi mắt chim ưng âm u.