Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 394: Cấm Địa Thái Sơ (1)

Chương 394: Cấm Địa Thái Sơ (1)

Cố Thanh Tiêu hiểu ra, chả trách đám người khổng lồ kia không có tu vi, nhưng sức mạnh cơ bắp lại vô cùng mạnh mẽ, thì ra là đã trúng phải ma chú Thiên đạo, dẫn đến cơ thể bị đột biến, không có linh hồn. Không có linh hồn tất nhiên không thể ngộ được đại đạo, tiến hành tu luyện.
Chỉ có thể chuyển thành tu thể xác, nhờ vào ma chú mà đột biến cơ bắp trở nên vô cùng cứng cáp, do đó cho dù chỉ là tu thân xác, thực ra về mặt thực lực cũng là điều không thể coi thường.
Thậm chí bởi vì nguyên nhân không có linh hồn, bọn chúng có thể miễn dịch với toàn bộ những tấn công của Thần hồn, huyền thuật vân vân.
Lúc này, Voi yêu lại nói: “Chủ thượng, sao ngài lại gặp phải tộc Man Di vậy? Lẽ nào ngài đi nhầm đến cấm địa Thái Sơ hả?”
“Cấm địa Thái Sơ? Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì tộc Man Di chỉ sống ở cấm địa Thái Sơ thôi.”
Cố Thanh Phong cau mày lại, mặc dù hắn không biết cấm địa Thái Sơ là thứ gì, nhưng có thể mang trên mình hai từ cấm địa, nhất định không phải chốn đẹp đẽ gì.
Không ngờ rằng vận may của bản thân lại kém đến mức đó, không trực tiếp rơi xuống ổ yêu ma quỷ quái thì thôi, chứ rơi rồi là rơi thẳng xuống cấm địa luôn.
“Ngươi nói thêm chi tiết về cấm địa Thái Sơ đi.”
Voi yêu cũng muốn để Cố Thanh Phong nhìn thấy giá trị của mình, tất nhiên biết gì kể hết đó, thể hiện hết mình.
“Cấm địa Thái Sơ là cấm địa tồn tại từ thời xa xưa, là một trong những cấm địa lâu đời nhất của Thương Minh giới, là vùng đất sinh sống năm xưa của tộc Man Di, vào thời điểm đó tộc Man Di vẫn còn là người, sau này sau khi bị Thiên đạo giáng chú, liên luỵ luôn cả vùng đất đó trở thành cấm địa. Cấm địa Thái Sơ nằm trong vùng Thanh Mộc, bên trong có chịu ma chú từ Thiên đạo, chuyên dùng để xử lý linh hồn, cực kỳ nguy hiểm, sinh linh bình thường chỉ cần bước vô đó liền ngay lập tức hồn phi phách tán, tu sĩ có sức mạnh cao cường còn có thể trụ được một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không dám ở đó quá lâu, không thì cũng sẽ gặp phải những rủi ro vô cùng lớn. Đồng thời càng đi vào sâu, linh hồn phải chịu sự ảnh hưởng từ ma chú sẽ càng lớn, cho dù là những lão tổ kia, hoặc đám người có sức mạnh phi phàm cũng không dám đi vào quá sâu. Ở cấm địa Thái Sơ, một khi linh hồn bị ma chú ăn mòn, cuối cùng sẽ biến thành một cái xác không hồn biết đi, trở thành một đạo nô chỉ còn lại cái vỏ rỗng, cả đời bị giam cầm ở đó làm nô lệ.”
Nghe đến đoạn này, Cố Thanh Phong có chút khó chịu, cái con mịe nó đây là cái quéo gì vậy!
Trời ơi cái đám người không lồ mình gặp ở cấm địa Thái Sơn còn chưa phải là thứ nguy hiểm nhất, thứ nguy hiểm nhất mới là đống ma chú từ Thiên đạo kia á?
xxx!
Đây là muốn ép hắn phải ở lại Thanh giới cả đời đâu nè!
Ấy! Không đúng lắm!
Nếu như ma chú Thiên đạo có thể ăn mòn linh hồn, vậy sao hắn lại không làm sao? Là bởi vì không gặp phải đống bùi nhùi ma chú Thiên đạo kia sao?
Không, chắc không phải đâu, nếu chỉ cần sinh linh thông thường bước vào liền hồn phi phách tán, thì điều này chứng minh rằng cấm địa Thái Sơ đã bị ma chú ô nhiễm hết rồi, chẳng qua là càng vô sâu thì càng đậm mà thôi.
Đã là như vậy, vậy tại sao bản thân hắn không cảm thấy gì hết trơn vậy?
Có nền của Tiên thiên thần thánh thể bao quanh người lúc đó, không thể nào có chuyện không cảm nhận được gì khác thường.
Má nó, Cố Thanh Phong nghĩ ra rồi.
Hắn đã hiểu ra vì sao hắn không dính phải ma chú rồi, bởi vì thằng cha nó hắn chính là Thiên đạo!
Nói một cách chính xác hơn là người nắm giữ Thiên đạo, mặc dù chỉ là người nám giữ Thiên đạo của thế giới Tiểu Thiên, nhưng cũng đủ để phớt lờ sự tồn tại từ ma chú của giới Thương Minh, dù sao thì hai người đều có cùng cội nguồn!
Đợi chút!
Vậy điều này chẳng phải có nghĩa là, vùng cấm địa nguy hiểm đối với những tu sĩ thông thường, chính là vùng đất lành màu mỡ đối với bản thân hắn sao?
Vùng cấm địa tồn tại suốt từ thời đại viễn cổ, một vùng đất còn trinh nguyên chưa từng bị đám tu sĩ kia khai thác qua, mặc dù có tộc Man Di sinh sống nhưng bọn chúng không tu cảnh giới, căn bản không dùng đến tài nguyên quý báu ở đây…
Hơn nữa nói không chừng bên trong cấm địa Thái Sơ còn ẩn giấu một bí mật kinh thiên động địa nào đó, nếu không vì sao Thiên đạo lại giáng xuống ma chú chứ?
Ngay lập tức, Cố Thanh Phong có chút giao động rồi, cấm địa Thái Sơ đơn thuần chính là một toà núi vàng!
Nhưng vừa nghĩ đếm đám người khổng lồ Man Di thân hình kì dị, cơ bắp săn chắc kia, ngay lập tức trong lòng liên bị dội cho một gáo nước lạnh.
Không đủ thực lực trời ơi!
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là trốn cho qua khoảng thời gian nguy hiểm này trước đã, sau đó nhanh chóng tìm ra cách ngưng tụ thần đan, đây mới là vương đạo!
“Vùng Thanh Mộc ngươi vừa mới nói là sao? Trong đó có sự tồn tại của yêu tộc và nhân tộc không?”
“Bẩm chủ thượng, vùng Thanh Mộc là một trong ba ngàn đạo vực của Thương Minh giới, trong đó không chỉ có mỗi nhân tộc và yêu tộc, những chủng tộc khác cũng có nhiều hơn một chút.”
“Ba ngàn đạo vực? Một đạo vực rộng bao nhiêu?”
“Cụ thể lớn bao nhiêu, tiểu yêu cũng không rõ lắm, nhưng theo những gì tiểu yêu được biết, cho dù là vùng đạo vực nhỏ nhất cũng phải gấp vài chục lần so với Thanh giới, chứ đừng nói đến vùng đạo vực hơi lớn một chút.”
Nghe đến đây, Cô Thanh Phong không nhịn được hít vào một hơi lạnh, vùng đạo vực nhỏ nhất cũng rộng hơn Thanh giới vài chục lần á?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất