Chương 395: Cấm Địa Thái Sơ (2)
Thương Minh giới không hổ là Đại Thiên thế giới, so với Tiểu Thiên thế giới đúng là không phải chỉ lớn hơn có hai đến ba lần. “Những chủng tộc nào? Ngoại trừ nhân tộc, yêu tộc, tộc Man Di, Thương Minh giới còn những chủng tộc nào nữa?”
“Giới Thương Minh chục ngàn tộc sinh sống, tiểu yêu cũng không biết hết toàn bộ, chỉ biết có mỗi Đồng tộc, Vũ tộc, Thiên nhân tộc, Linh tộc, Tà tộc, Mật tộc, Quỷ tộc, Huyền tộc…”
Cố Thanh Phong nghe mà trợn mắt há mồm, lúc này hắn thậm chí còn định lấy tay bịt mõm Voi yêu lại, nhưng những chủng tộc này không thể vì Voi yêu không nói mà không tồn tại được.
Sau một nén nhang, cuối cùng yêu voi cũng kể ra hết được những chủng tộc mà hắn ta nhớ trong đầu ra.
Mà Cố Thanh Phong lúc này cũng đã rơi vào trạng thái hoá đá.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Toi rồi!
Cụ ra đi chân lạnh toát rồi!
Thôi thì bổn tôn xin vĩnh biệt cụ rồi!
Hắn đã từng ngây thơ tưởng rằng Thương Minh giới cũng giống y chang với Thanh giới, không đen thì trắng, không phải người thì chính là yêu, cuối cùng cây flag này đổ cũng đẹp lắm, ngoại trừ hai tộc nhân yêu ra, người ta còn có thể là Mật tộc, Vũ tộc…vân vân.
Thành phần quá mức phức tạp!
Đơn giản là bùng nổ luôn!
Quả nhiên, Thanh Minh giới chẳng tốt đẹp gì cả, vẫn là đợi ở Thanh giới thôi.
Tất nhiên, là một người có lòng cầu tiến, đồng thời là một người đàn ông chăm chỉ nỗ lực, Cố Thanh Phong nhất định sẽ không đi vào con đường đó, phía trên chỉ là nói cho vui miệng vậy thôi.
Dù sao hắn vẫn chưa trở thành Tiên làm tổ, còn chưa tính sổ với đám Thiên tộc, còn chưa đạt được vị trí đứng đầu của Võ đạo, còn chưa được tỏ tình với Thánh nữ Tiên tử mà…
Có gì mà phải sợ Võ đạo dồi dào chứ, tự tạo niềm vui được bước nào hay bước đấy.
“Chủ thượng, ngài còn câu hỏi nào muốn hỏi nữa không?” Yêu voi cẩn thận từng chút hỏi.
“Hết rồi, ngươi tiếp tục quay về bàn nằm lăn ra giữa yến hội đi.” Cố Thanh Phong trưng ra biểu cảm đời này không còn gì nuối tiếc nữa .
“A?” Voi yêu nghệch ra tại chỗ.
“A cái gì mà a, biến lẹ!” Cố Thanh Phong không nhịn được nữa nói.
Voi yêu muốn khóc mà không có nước mắt, đây là cái con người gì đây chứ? Kể cả cướp của giết người cũng không đến mức độ này đâu nhể?
Chẳng khác gì dùng giấy vệ sinh, dùng xong rồi vứt.
Sau đó, Cố Thanh Phong rời khỏi nơi này, chuẩn bị đi tìm vợ của mình.
Tính đi tính lại, hắn cũng đến thượng giới này cũng được mấy ngày rồi, cũng là lúc phải báo một tiếng bình an rồi.
Thực ra sớm đã muốn về, ai ngờ bị lão tổ nhốt mất mấy ngày, sau đó lại bị không gian hỗn loạn đưa đến cấm địa Thái Sơ, mãi đến bây giờ mới có cơ hội về nhà coi thử.
Cố Thanh Phong vừa có suy nghĩ này, lập tức mở cảm tri bao phủ toàn bộ Thanh giới, rất nhanh liền tìm được vị trí của vị trí của Thương Tâm Nghiên, sau đó nháy mắt một cái liền biến mất.
Đợi sau khi đến đến nơi, Cố Thanh Phong lập tức bùng nổ luôn!
Bởi vì Cố Thanh Tiêu thế mà lại nhìn thấy Thương Tâm Nghiên dựa vào lồng ngực của một người đàn ông xa lạ khóc thút thít.
Hơn nữa người đàn ông lạ mặt kia còn trông rất đẹp trai!
*!
Cố Thanh Phong lúc đó muốn xoay người phắn luôn, nhưng ngay lập tức lại kịp thời phản ứng lại.
Sao người đàn ông này lại có vài phần giống với Thương Tâm Nghiên vậy nhể?
Vãi beep!
Không phải là nhạc phụ đó chứ?
Ban đầu cứu nhạc phụ ở Thanh giới, nhạc phụ đầu tóc tán loạn, toàn thân đầy máu, căn bản nhìn không ra diện mạo thế nào.
Nghĩ đến như vậy, Cố Thanh Phong buông chậm bước đi.
Thương Tâm Nghiên là cường giả Thần hồn cảnh, ngay lập tức cảm nhận được tiếng bước chân, bất giác quay đầu nhìn về phía đó, gương mặt xinh đẹp động lòng người liền cứ thế mà ngơ ra.
Sau đó toàn thân được bao phủ bởi một cảm giác vui mừng khôn xiết, đôi mắt vốn đã lưng tròng ngay lập tức liền tuôn trào như sóng vỗ, những giọt lệ lấp lánh trườn trên khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời rơi xuống.
“Phu quân!”
Một tiếng kêu ai oán như tiếng nhạc buồn vang lên từ phía Thương Tâm Nghiên.
Một giây sau, Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy hương vị ấm áp thấm đẫm lồng ngực, giống như một cơn gió xuân vuốt ve khuôn mặt, phần ngực áo cũng đã trở nên ẩm.
“Hu hu…phu quân, chàng cuối cùng cũng về rồi, ta rất sợ không được gặp lại chàng nữa.”
Cố Thanh Phong cảm nhận được tình yêu của người trong ngực, bất giác nhẹ giọng an ủi.
Hai người tình chàng ý nàng rất lâu, an ủi lẫn nhau một hồi lâu, Thương Tâm Nghiên mới thôi không khóc nữa.
Những ngày này không có Cố Thanh Phong ở đây, mỗi ngày nàng đều sống trong buồn sầu lo âu, thường bày ra vẻ u uất tổn thương thần sắc.
Nàng biết được qua thông tin từ phụ thân mình, những hành động của Cố Thanh Phong ở Thượng giới, vừa cảm động lại vừa cảm thấy lo lắng.
Thương Tâm Nghiên biết, phu quân đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện vì mình, hắn không muốn để nàng đến Thượng giới mạo hiểm, lại không từ bỏ việc cứu phụ thân nàng, nên hắn đành chọn một mình một ngựa đi đến Thượng giới.
Tất cả của tất cả những chuyện này, đều do hắn một mình âm thầm làm, âm thầm huỷ diệt Vạn Yêu quốc, lại một mình đến Thượng giới, trong khoảng thời gian đó đã phải đối diện với bao lần cửu tử nhất sinh, Thương Tâm Nghiên căn bản không dám nghĩ đến.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng như bị ngàn nhát đao chém vào.
Mãi đến giây phút phụ thân trở về, Thương Tâm Nghiên mới hiểu ra, hôm đó, câu nói tất cả cứ để đó cho ta của Cố Thanh Phong là có ý gì.
Cũng từ giây phút đó trở đi, mỗi ngày Thương Tâm Nghiên đều dùng nước mắt để rửa mặt, không lúc nào không nghĩ đến việc chạy lên Thượng giới tìm Cố Thanh Phong về, nhưng bởi vị thông đạo đã đóng nên không còn cách nào để đi.