Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 402: Tông Sư Không Bằng Chó, Hóa Long Đi Đầy Đường

Chương 402: Tông Sư Không Bằng Chó, Hóa Long Đi Đầy Đường

Cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh thịnh như thế, làm cho Cố Thanh Phong thấy rất mới lạ. Đúng lúc này, đột nhiên một vị thiếu niên ngăn cản đường đi của Cố Thanh Phong.
Thiếu niên là một vị phàm nhân, mặc áo vải mun, da ngăm đen, nhưng một đôi mắt đen trắng rõ ràng lại cực kỳ linh động.
Hắn chắp tay với Cố Thanh Phong, cung kính nói: “Dám hỏi tiền bối là lần đầu tiên đến thành Lạc Nhật? Có cần hướng dẫn không? ”
Cố Thanh Phong cũng không thấy kỳ lạ khi đối phương có thể nhìn ra mình là lần đầu tiên tới nơi này, dù sao mình đi dạo lung tung nửa ngày, còn cực kỳ mới lạ, mỗi quầy hàng đều dừng chân một lát, vừa nhìn đã biết là người mới tới.
“Ngươi có thể làm hướng dẫn viên?”
Thiếu niên nghe vậy cảm thấy thú vị, lập tức cười nói: “Tiền bối đừng nhìn ta tuổi còn trẻ, nhưng từ nhỏ sống ở thành Lạc Nhật này, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành ta đều đã đi qua, bất kể tiền bối ngài muốn tìm binh khí, đan dược, phù trượng hay là thiên tài địa bảo, tiểu tử đều có thể tìm được cho ngài. ”
Cố Thanh Phong thoáng cân nhắc, trước mắt mình quả thật cần một vị hướng dẫn viên, không khỏi gật gật đầu nói: “Bao nhiêu tiền? ”
Thiếu niên không thể nào dẫn đường vì lòng tốt, tất nhiên là lấy đó để kiếm cơm, kiếm một ít bạc.
Vừa rồi hắn ở ven đường nhìn thấy vài vị thiếu niên tương tự, không ngừng đánh giá người qua đường.
Thiếu niên vừa nghe Cố Thanh Phong đồng ý, lập tức mừng rỡ.
Kỳ thật Cố Thanh Phong đoán không sai, những thiếu niên này chính là dẫn đường cho tu sĩ để kiếm tiền tài, bởi vì tu sĩ có khí khái phú hào, thường ra tay hào phóng, hơn nữa phục vụ vừa lòng, nói không chừng còn có thể được đối phương coi trọng, thu làm đệ tử, trực tiếp một bước lên trời.
Thiếu niên Cố Thanh Phong quần là áo lượt, cùng với khí độ tựa như tiên, nghĩ thầm đây nhất định là một đại nhân vật.
Nếu như có thể móc nối quan hệ với nhân vật như vậy thì đời này cũng không cần lo lắng.
Để tạo ấn tượng tốt, thiếu niên quyết định thu ít tiền một chút.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn còn nghĩ không cần tiền, nhưng lại sợ ý đồ quá rõ ràng, cho nên quyết định thu ít một chút.
Hắn có chút do dự vươn hai ngón tay ra, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, không khỏi thu hồi một ngón tay.
Cố Thanh Phong nhìn thấy, liếc mắt một cái liền hiểu được suy nghĩ trong lòng thiếu niên lúc này.
Quả nhiên, bất kể ở thế giới nào, nhân tính đều giống nhau.
Điều này làm cho hắn ta không thể không nhớ đến hiện đại.
Một người đàn ông muốn hẹn hò với em gái, nhưng túi tiền eo hẹp, chỉ có ba ngàn nhân dân tệ.
Cắn răng một cái, tốn hai ngàn mua cho đối phương một cái túi xách, lại tốn một ngàn mời ăn đại tiệc, kết quả đối phương nhận túi xách, ăn bữa ngon, lại không đồng ý làm bạn gái của người đàn ông.
Cùng một câu chuyện, thay đổi một cách tiếp cận.
Người đàn ông chỉ có ba ngàn nhân dân tệ, nhưng không mua một túi xách, chi hai ngàn để thuê một chiếc xe sang trọng, đi ăn tối với nhau, nói rằng chán nhà hàng muốn ăn một quầy hàng bên đường.
Vì thế hai người ăn một bát mỳ cay nóng, còn để cô gái trả tiền.
Sau đó hai người liền đi khách sạn, một bát mỳ cay xập xình bảy lần, tiền khách sạn cũng là do đàng gái bỏ ra.
Tâm lý của nữ tử và vị thiếu niên trước mắt này giống nhau, nhìn thấy người có tiền ngược lại sẽ không để cho đối phương tiêu nhiều tiền, sợ lưu lại cho đối phương ấn tượng không tốt rằng mình tham tiền, theo bản năng sẽ lấy lòng, thậm chí để cho mình chịu thiệt, chỉ muốn đu bám theo đối phương.
Cố Thanh Phong không nói gì, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, hắn sẽ không can thiệp, nếu thiếu niên cam tâm tình nguyện giảm giá cho mình, chỉ thu một đồng, vậy thì cho hắn một đồng là được rồi.
Vì thế, Cố Thanh Phong tiện tay ném ra một đồng, rơi vào trong tay thiếu niên.
Thiếu niên nhận lấy đồng tiền vừa nhìn một cái, ý cười trên mặt nhất thời trở nên miễn cưỡng.
“Tiền bối, cái này…”
Cố Thanh Phong khẽ nhíu mày, rõ ràng là đối phương chủ động giảm giá, kết quả sau khi nhận được tiền lại ngại ít sao?
“Thế nào? Ít chê? ”
Thiếu niên cố gắng cười nói: “Tiền bối vẫn là nên đừng đùa với tiểu tử, ngài cho ta đồng tiền làm gì? ”
Cố Thanh Phong ngẩn người, phát hiện hình như là mình hiểu lầm, thì ra đơn vị đối phương nói không phải đồng tiền, mà là một lượng bạc!
Đừu!
Giá cả Thương Dung giới cao như vậy sao?
Làm một hướng dẫn viên mất một lượng bạc?
Má nó không sợ lạm phát à!
“Cho ngươi.”
Cố Thanh Phong thu hồi đồng tiền, cho thiếu niên một lượng bạc.
Ai ngờ nụ cười của thiếu niên càng thêm miễn cưỡng: “Tiền bối, nếu ngài không muốn dùng ta, ngài có thể nói thẳng, cần gì phải lấy một khối quặng thạch để lừa gạt tiểu tử chứ? ”
“Quặng thạch!?”
Cố Thanh Phong cả kinh: “Tiền tài nơi này của các ngươi chẳng lẽ không phải vàng bạc sao? ”
“Tiền bối nói đùa, vàng bạc ngoại trừ lúc luyện khí ngẫu nhiên sẽ dùng đến, những lúc khác căn bản không có tác dụng, làm sao có thể được xem là tiền tài chứ?”
Sắc mặt Cố Thanh Phong đột nhiên trở nên khó coi: “Vậy các ngươi dùng cái gì làm tiền tài? ”
“Tất nhiên là nguyên thạch.” Thiếu niên cổ quái nhìn Cố Thanh Phong một cái rồi nói.
Nghe được hai chữ Nguyên Thạch này, Cố Thanh Phong trực tiếp nổ tung!
Dùng má nó nguyên thạch!?
Vậy núi vàng núi bạc nhiều năm vất vả tích góp được của lão tử biết làm sao bây giờ!?
Chẳng phải toàn bộ thành đá!?
Ah a a!
Xong rồi!
Tất cả đã kết thúc rồi!
Tiền tiết kiệm cả đời, tất cả đều trở thành đá!
Giờ phút này, Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy ngực đau, muốn trợn trắng mắt, lộn ngược tròng trắng!
Hắn không khỏi nhớ tới lời chỉ điểm trong một tiểu phẩm.
Điều đau đớn nhất trong cuộc sống là con người đã chết, tiền không được tiêu.
Điều đau đớn nhất nhất trong cuộc sống là con người còn sống, tiền không còn.
Hiện tại Cố Thanh Phong muốn thêm một câu.
Điều đau đớn nhất trong cuộc sống, không gì khác hơn là con người còn sống, tiền bạc cũng vậy, nhưng mẹ nó người ta lại thay đổi tiền tệ!
Đựu móa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất