Chương 412: Thật Xin Lỗi, Ta Sai Rồi
Đặc điểm của thuật kêu gọi thiên cơ chính là thời gian càng gần thì tin tức càng nhiều, kết quả sẽ càng chuẩn xác. Thời gian thì khỏi nói, chắc vừa qua khỏi hai giây.
Thông tin thì cũng không phải nói, nhẫn Càn Khôn cả ngày mang theo bên người, trên đời này nhất định không có người nào có khả năng hiểu rõ chiếc nhẫn này hơn nàng ta.
Quả nhiên, một lát sau, thiếu nữ nhìn về hướng Cố Thanh Phong bỏ chạy kêu lên một tiếng: “Tiểu tặc chạy đâu!”
Mẹ nó!
Cố Thanh Phong cảm thấy mình bị phát hiện thì cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa, mà khôi phục lại thân hình, bộc phát toàn lực bắt đầu bỏ chạy.
Thiếu nữ nhìn thấy kẻ trộm hiện ra thân hình, đôi mắt đẹp lập tức bốc hỏa, hóa thành một ánh độn quang đuổi theo.
Hiểu nhiên nàng ta tinh thông một loại nhẫn pháp bí thuật nào đó, lại thêm có tu vi, tốc độ liên tục tăng lên, lại dần dần hướng đến gần Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong nhìn thiếu nữ càng ngày càng đến gần, biết bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.
Cùng lúc này, trong lòng hắn suy nghĩ xem ra cần phải tranh thủ thời gian học tập Cửu Thiên Du Long Bộ, không có phép thân pháp thì đúng là chịu thiệt thòi.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong dừng lại, không chạy trốn nữa mà xoay người lại, lẳng lặng nhìn thiếu nữ khí thế hung hăng.
Hắn không sợ đối phương phát hiện ra diện mạo thật của mình, bởi vì đang mặc áo bào đen.
Thiếu nữ thấy Cố Thanh Phong dừng bước, vừa định chủ động xuất kích nhưng sau khi nhìn Cố Thanh Phong một chút thì lập tức biến sắc rồi cũng dừng lại.
Hai người đối diện nhau từ xa.
Biểu hiện của thiếu nữ có chút cứng đờ, không nói một lời.
Thế là Cố Thanh Phong mở miệng trước, trong giọng nói tràn đầy tiếc hận và an ủi.
Giống như một vị trưởng giả thấy được đứa nhỏ lầm đường lạc lối.
“Tiểu cô nương, mặc dù ngươi còn trẻ nhưng ít nhiều cũng là tu sĩ, hẳn là hiểu chuyện. Biết là thế giới cần hòa bình, ngươi và ta cùng là con người, đồng tộc càng phải hài hòa ở chung hơn, ngươi nói có đúng không?
Thiếu nữ hơi vất vả gật đầu.
Cố Thanh Phong rất là vui mừng.
“Hài tử hiểu chuyện giống như ngươi không nhiều lắm. Ngươi là cô nương tốt, còn có thanh xuân tươi đẹp, đa số suy nghĩ cho người cùng nhà một chút, chịu chút thiệt thòi cũng là không có gì, chăm chăm vào tính mạng liền không đáng giá. Tương lai của ngươi còn rất dài.”
“Ngoan, nghe lời, nói với ta lời xin lỗi, nói ngươi sai rồi trở về đi.”
Thiếu nữ cứng ngắc một lát rồi lập tức mở miệng nói
Ngoan, nghe lời, cùng ta nói lời xin lỗi, nói tiếng ngươi sai, liền trở về đi.”
“Ta xin lỗi, ta sai rồi.”
“Đứa trẻ ngoan, đi thôi, đi về nhà đi.”
Thiếu nữ hít sâu một hơi, quay đầu liền đi.
Cố Thanh Phong rất hài lòng khi đối phương biết sai có thể cải thiện thái độ lớn. Nhìn bóng lưng tiểu cô nương rời đi, hắn yên lặng thu “Thiên Lôi Tử” trong tay vào.
Cảm khái nói: “Không hổ là đệ tử đại tông môn, đúng là rõ lý lẽ.”
Thiếu nữ đã đi thật xa, lúc này đã tủi thân phát khóc.
Chuyện này là sao!
Rõ ràng là đối phương trộm đồ của mình, vậy mà minh còn muốn xin lỗi đối phương.
Là thiên chi kiều nữ được tông môn nâng trong lòng bàn tay, đã khi nào phải chịu tủi thân thế này?
Có điều nàng ta vừa ủy khuất, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Vì sao đối phương có thể xóa đi ấn ký trên nhẫn Càn Khôn trong nháy mắt như vậy, còn lấy Thiên Lôi Tử từ trong đó ra nữa?
Bên trên nhẫn Càn Khôn có chủ đều có lạc ấn của chủ nhân, lạc ấn chưa bỏ thì trừ chủ nhân ra ai cũng không mở được. Thế nhưng kẻ trộm kia lại dễ dàng mở ra như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Loại tình huống này chỉ có khi tu vi chênh lệch cực kỳ lớn thì mới có thể xảy ra.
Nhưng rõ ràng nhìn qua đối phương không hề mạnh, dù sao thì cũng không chạy thoát khỏi mình.
Chẳng lẽ hắn là lão quái vật che giấu tu vi, cố ý đùa bỡn mình sao?
Thiếu nữ càng nghĩ càng thấy có khả năng, bởi vì trong sư môn của nàng ta cũng có một vài tiền bối cao nhân giống như lão ngoan đồng này, ngày bình thường đều lấy việc trêu chọc tiểu bối làm niềm vui.
“Ngươi chờ đấy, chờ ta quay về sư môn sẽ nói với sư tôn!”
Thiếu nữ tức giận trong lòng, không khỏi tăng tốc bước chân chuẩn bị đi tìm người lớn cáo tội.
Thật ra, Cố Thanh Phong có thể xóa ấn ký trên nhẫn Càn Khôn trong nháy mắt không phải dựa vào tu vi mà là Thiên đạo!
Đầu tiên là hắn lấy nhẫn Càn Khôn nhập vào thế giới trong tay, sau đó mượn sức mạnh thiên đạo xóa đi ấn ký dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc duy nhất chính là phương thức mượn sức mạnh thiên đạo này chỉ có thể dùng ở thế giới trong bàn tay. Với tu vi trước mắt của hắn, muốn sử dụng sức mạnh thiên đạo ở thế giới bên ngoài thì cơ bản là không làm được.
Có thể hiểu thành, con chuột bị thương gia đình bạo ngược nhưng rời khỏi ổ thì không được.
Trong thành Lâm Uyên.
Cố Thanh Phong lấy tiền thuê một động phủ, lập tức tạm thời yên ổn.
Việc hắn phải làm hiện tại chính là mau chóng ngưng kết thần đan, đột phá tu vi.
Về phần vì sao không đặt chân ở Lạc Nhật thành, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Vừa mới cướp của một vị đệ tử thiếu nữ đại tông môn hư hư thực thực, mẹ nó còn không nhanh chạy đi, chờ thanh minh đi viếng mồ mả hay gì?
Vậy nên hắn chạy trốn ngàn dặm trong đem, đi tới một tòa thành khác của nhân tộc, thành Lâm Uyên.
Về phần nhẫn Càn Khôn của thiếu nữ, hắn đã triệt để xóa sạch nó.
Bên trong động phủ.
Cố Thanh Phong bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
“Không hổ là đệ tử đại tông môn nha, tiểu phú bà! Bỏ ra nhiều nguyên thạch trên Hội đấu giá thế mà vẫn còn hơn một ngàn vạn lượng, hơn nữa còn có nhiều đan dược và bảo vật như vậy, phát tài rồi! Ha ha ha!”