Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 411: Núi Non Trùng Điệp, Hạ Xuống Không Ổn

Chương 411: Núi Non Trùng Điệp, Hạ Xuống Không Ổn

Cực phẩm phòng thử Hình Thần Binh cho dù được tu sĩ Nhân Nguyên cảnh điều khiển thì cũng không có cách nào công phá trong thời gian ngắn. Nhưng vấn đề là, khi rơi vào thế giằng co, đối phương sẽ có đủ thời gian kích hoạt Thiên Lôi Tử. Vậy đến lúc đó nhóm người mình bị diệt toàn bộ, thế nên hiện tại lựa chọn tốt nhất chính là cút nhanh.
Đệ tử Địa Nguyên cảnh cầm đầu mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được.
“Lần này chúng ta bỏ qua, không biết các hạ có dám lưu lại danh tính hay không, ngày sau…”
Địa Nguyên cảnh cảm thấy mặt mũi không thể bỏ qua được, còn muốn buông mấy lời hung ác.
Ai ngờ lúc này người áo đen lại thẳng thừng giơ Thiên Lôi Tử lên, nhắm ngay về phía nhóm người Huyền Vân Tông ra vẻ muốn ném.
Dọa cho bọn họ không dám nói lời nào, nhao nhao hóa thành mấy đường độn quang chạy biến, chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Người áo đen thấy thế thì không khỏi cười khẽ một tiếng, lập tức thu Thiên Lôi Tử vào, tiếp tục lên đường.
Cố Thanh Phong giấu mình trong lòng đất thu hết tất cả vào mắt, cảm thấy hơi buồn cười. Không ngờ cái tên này cũng rất nghịch ngợm.
Cũng không biết lát nữa còn nghịch hay không.
Ánh nhìn của Cố Thanh Phong dán vào lưng đối phương, ước chừng đi theo nửa canh giờ, hắn cảm thấy khoảng cách đủ xa, chốn này cũng đủ vắng vẻ, thời cơ tới rồi.
Mà đúng lúc này, hình như người áo đen cũng cảm thấy đã an toàn, không khỏi thả chậm độn quang. Thấy bốn phía không người thì cởi áo bào màu đen trên người ra.
Để lộ một gương mặt thanh thuần mỹ lệ và dáng người thướt tha.
Rõ ràng là một mỹ thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Mái tóc dài đen nhánh cẩn thận xõa xuống hai vai, trước cái trán trơn bóng là lớp tóc mái lơ thơ cắt ngang, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt lớn sáng ngời giống như biết nói chuyện, đôi môi nhỏ nhắn cân xứng với làn da trắng nõn, càng lộ ra rõ ràng.
Một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ đậu trên hai bên gương mặt, cười nhạt một tiếng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đáng yêu như Thiên Tiên.
Lúc này Cố Thanh Phong đã thi triển đại tiểu như ý, yên lặng tới gần thiếu nữ, mà thiếu nữ không hề phát hiện ra.
Giống như nàng ta đang đắm chìm trong niềm vui vừa trêu đùa đệ tử Huyền Vân Tông lúc nãy, miệng anh đào nhỏ nhắn đang lẩm bẩm: “Cái đám hèn nhát kia, thật sự là khiến bản cô nương cười chết, ha ha ha. Đợi sau khi trở về nhất định phải kể chuyện ta trêu đùa tu sĩ Địa Nguyên cảnh cho các sư huynh sư tỷ nghe, xem bọn họ còn coi ta là tiểu hài tử không! Hừ!”
“Mẹ nó, cái chỗ núi non trùng điệp này, không bằng chỗ bằng phẳng lúc nãy hạ xuống nha!”
Cố Thanh Phong đã tới gần thiếu nữ đang bất mãn phỉ nhổ trong lòng.
Hắn không có ý định trêu chọc vị tiểu cô nương này. Bởi vì với tài lực của đối phương cùng với hộ thân thần binh, nhất định là địa vị của nàng ta không nhỏ, sư môn đứng sau không thể khinh thường.
Lại thêm nhóc này ra sức như thế, giúp mình lấy được nhiều bảo vật, làm người thì cũng nên biết cảm ơn mà.
Vậy nên chỉ cần trộm nhẫn Càn Khôn của nàng ta là được.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong đã lặng yên tiếp cận ống tay áo của đối phương, chỉ thấy một mùi thơm xông vào mũi, nhưng hắn lại không nhìn, chỉ một lòng kiếm tiền!
Đến gần nhẫn Càn Khôn từng chút một, sau đó vừa mới động tâm niệm!
Bụp!
Chiếc nhẫn trên bàn tay trắng như ngọc biến mất không dấu vết.
Làm xong hết tất cả, Cố Thanh Phong cũng không trở về mà trốn đi xa như điên.
Vốn dĩ thiếu nữ đang phi hành, đột nhiên thân hình cứng lại, chỉ cảm thấy trên tay chợt nhẹ.
Nàng ta có chút sững sờ nhìn tay nhỏ rỗng tuếch của mình, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới kịp phản ứng.
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai bén nhọn xẹt qua chân trời.
“Tiểu tặc từ đâu đến, dám trộm nhẫn Càn Khôn của bản tiểu thư!”
Tiểu cô nương mở toàn bộ cảm tri, điên cuồng tìm kiếm trong phạm vi hơn mười dặm, ý đồ tìm ra bóng dáng của Cố Thanh Phong.
Nhưng mà với cơ thể Tiên Thiên Thần Thánh thi triển Đại Tiểu Như Ý, cộng thêm hơi thở ẩn tàng, thêm thuật ẩn thân, nào phải thứ nàng ta có thể khám phá ra.
Tiên Thiên Thần Thánh Thể là thể chất được thu hoạch nhờ thiên đạo bạo tạc ở Tiểu Thiên thế giới, cấp bậc cao khó có thể tưởng tượng.
Dù cho hiện tại tu vi của Cố Thanh Phong rất thấp, nhưng cũng tuyệt đối không phải là tu sĩ Thần Đan cảnh có thể phát giác.
Vậy nên Cố Thanh Phong nhẹ nhàng không hề hoảng chút nào, trong quá trình bỏ chạy còn có sức quay đầu thưởng thức dáng vẻ giận dữ của tiểu cô nương.
Không phải nói, tiểu cô nương nổi giận lôi đình, dáng vẻ dậm chân xuống đất còn rất đáng yêu nữa.
Ờm, chờ Tiểu Thi Mị xuất quan, tư liệu biến thân lại nhiều thêm một cái rồi.
Nhưng đúng lúc hắn còn đang thưởng thức, thiếu nữ kia thấy tìm kiếm không có kết quả thì lập tức bắt đầu bấm pháp quyết, miệng niệm chú ngữ, kêu gọi thiên cơ.
Cố Thanh Phong bỗng cảm giác không ổn, vạn lần không nghĩ tới đối phương lại có thể kêu gọi thiên cơ.
Đệ tử đại môn phái ở Thương Minh Giới đều nhiều tài nghệ như thế sao?
Thuật kêu gọi thiên cơ thì tương đương với xem bói. Thứ đồ chơi này không nói đạo lý mà!
Người tinh thông đạo này, thậm chí có thể đoán trước được một góc tương lai mơ hồ.
Đương nhiên, khẳng định thiếu nữ này không có loại công lực như thế, hơn nữa nàng ta cũng không rõ thông tin của mình, cơ bản là không có khả năng tính ra mình.
Nhưng vấn đề là chỉ cần đối phương không phải người ngu thì nhất định sẽ gọi nhẫn Càn Khôn của mình!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất