Chương 415: Nước Quá Sâu, Các Ngươi Không Nắm Chắc Được (2)
Mẹ nó, mới mua sáu thanh thần kiếm mà đã mất sáu ngàn vạn. như này thì có mà xài hết Nguyên Thạch cũng không đủ thu thập hết ba mươi sáu thanh Thần kiếm! Trừ khi không quan tâm phẩm chất, toàn bộ mua hết sản phẩm cấp bậc thần binh thì mới có thể đủ, nhưng như vậy thì uy lực cũng sẽ hạ xuống theo.
“Mua.” Cố Thanh Phong gần như cắn răng nói.
Sau khi giao tiền xong.
“Ngươi có biết ở gần đây có Hắc Phường thị nào không?”
“Quý khách, hơn trăm dặm phía Tây thành Lâm Uyên có một ngọn núi, tên là Quỷ Mẫu Sơn. Trên núi Quỷ Mẫu kia có một Hắc Phường thị, nhưng tiểu nhân nhắc nhở quý khách một câu, Hắc Phường thị này là do mấy vị tán tu Thiên Nguyên cảnh tự mình tổ chức, khách nhân lui tới trên cơ bản cũng là đệ tử tiểu môn phái hoặc là tán tu, thậm chí còn có không ít nhân vật bị các đại môn phái truy nã. Mặc dù bên trong có thể có một hai kiện bảo bối nhưng chẳng qua phần lớn đều là hàng giả.”
“Hơn nữa vì không có người giám sát nên chuyện giết người đoạt bảo thường xảy ra. Nếu như ngài muốn mua cái gì thì tốt nhất nên mua ở cửa hàng chính quy như Vạn Bảo Thương hội chúng tôi, tuyệt đối có bảo vệ.”
Cố Thanh Phong nhếch miệng. Các ngươi có bảo vệ nhưng mà lại đòi tiền nha!”
Hắn đã quyết ý, không ai giàu có mà không gặp may, ngựa không lén ăn cỏ đêm thì cũng không béo. Những nơi ngoài vòng pháp luật như Hắc Phường thị tụ tập một đám hung ác đến vô cùng, nhất định phải nhận chế tài chính nghĩa!
Sau đó, hắn hỏi kỹ tình hình ở Quỷ Mẫu Sơn rồi rời khỏi nơi đau tim này mà không thèm quay đầu lại.
...
Ban đêm, bên ngoài núi Quỷ Mẫu.
Hai người áo đen đang đấu pháp.
Một người trong đó lấy thanh kiếm đỏ ngòm ra, toàn thân đỏ tươi như máu, vạch phá bầu trời rồi bộc pháp ra huyết quang vô tận, giống như một dòng sông máu lao nhanh hướng về phía đối thủ mà chém giết.
Một người khác thì lấy ra một chiếc Ngân xà tiễn, hóa thành hai đầu mãng xà màu bạc quấn lấy nhau đón lấy thanh trường kiếm đỏ ngòm.
Rầm rầm rầm!
Ánh bạc và ánh máu chiếu đầy trời. Ngay cả ánh sao trên trời cũng bị hai người bọn họ áp chế.
“Lấy Huyết Liên Ngàn Năm ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Người cầm thanh trường kiếm màu đỏ trong tay uy hiếp nói.
Người khống chế Ngân xà tiễn kia không rên một tiếng, chém giết toàn lực, nhưng rõ ràng rơi vào thế hạ phong. Một đôi mắt không ngừng liếc nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Hai người này đều là tu sĩ Địa Nguyên Cảnh sơ kỳ, có điều rõ ràng ngươi cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trên tay có tu vi cao hơn một bậc.
Dần dần, vết thương trên cơ thể người dùng Ngân xà tiễn càng ngày càng nhiều, thần lực dần dần không chống đỡ được nữa. Mắt thấy thảm án sắp phát sinh, tội ác bắt đầu lan tràn.
Đúng lúc này, sứ giả chính nghĩa xuất hiện!
“Hai vị khoan hãy động thủ!”
Cố Thanh Phong đột nhiên xuất hiện trong sân, khiến cho hai người kia giật nảy mình.
Trong tranh đấu kiêng kỵ nhất chính là ngư ông đắc lợi, vậy nên hai người vội vàng ngừng tay, chăm chú nhìn hắn.
Khi nam tử cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm phát hiện Cố Thanh Phong chỉ có tu vi Thần Hồn cảnh thì lập tức thở dài một hơi.
“Tiểu tử ở đâu ra, chỉ là tu vi Thần Hồn cảnh, chẳng lẽ còn muốn Ngư ông đắc lợi?”
“Ối ối, hai vị yên tâm đừng vội. Tại hạ đi ngang qua nơi đây nhìn thấy hai vị tranh đấu thì thực sự có chút không đành lòng, vậy nên mới đặc biệt đến đây khuyên can.”
Cố Thanh Phong trực tiếp khiến cho nam tử cầm trường kiếm đỏ ngòm bật cười một phen.
“Hay cho một tên tiểu tử mới ra đời. Ngay cả thần đan cũng chưa kết thành mà dám quản cả chuyện của tu sĩ Địa Nguyên Cảnh, chẳng lẽ chán sống rồi?”
“Không phải vậy.” Cố Thanh Phong lắc đầu: “Từ xưa tiền tài động nhân tâm, hai vị chỉ vì một chút vật ngoài thân mà đã ra tay đánh nhau rất uổng phí tính mạng, thực sự là không nên.
Nghe tại hạ khuyên một câu, những vật ngoài thân này các ngươi không nắm chắc được, nước bên trong rất sâu. Tốt nhất cứ đưa chúng cho tại hạ, hai người bắt tay giảng hòa không phải rất tốt hay sao?”
“Ha ha ha, hôm nay đúng là đi ra ngoài mà không xem tinh tượng, không ngờ lại đụng phải một tên ngốc.”
“Đạo hữu, nghĩ kỹ rồi nói.” Cố Thanh Phong mỉm cười ngắt lời.
Tiếng cười của người kia dừng hẳn, nét cười hoàn toàn ngưng đọng trên gương mặt, đôi mắt kia nhìn chòng chọc vào Thiên Lôi Tử trong tay Cố Thanh Phong.
Lúc này Thiên Lôi Tử phát sáng dị thường trong đêm, ánh sáng màu lam của Thiên Lôi giống như rắn nhỏ đang chuyển động bên trong hạt châu.
“Thiên Lôi Tử!” Sắc mặt của người kia biến thành hoảng sợ nói.
“Mắt nhìn của đạo hữu thật tốt, không biết chỉ nhờ vật này thì tại hạ có thể…”
Nam tử cầm trường kiếm đỏ ngòm trong tay rõ ràng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cơ bản không cần Cố Thanh Phong nói hết đã trực tiếp lách mình tiến về phía trước, hung hăng đâm một kiếm về phía Cố Thanh Phong, hiển nhiên là không muốn cho hắn cơ hội sử dụng Thiên Lôi Tử.
Cái đồ chơi này giống như là ném lựu đạn vậy, trước khi ném cần phải kéo chốt.
Thiên Lôi Tử cũng có quy trình kích hoạt tương tự, phòng ngừa không cẩn thận tự làm nổ mình.
Nam tử này muôn đánh đòn phủ đầu.
Nhưng mà, đối mặt với một kiếm đến từ Địa Nguyên Cảnh sơ kỳ này, Cố Thanh Phong mỉm cười, không tránh không né.
Đùng!
Một luồng ánh sáng bán trong suốt phát ra từ người hắn, cản thanh trường kiếm màu đỏ ngòm ở bên ngoài.
Trong nháy mắt nam từ kinh hãi, thân người lùi nhanh: “Cực phẩm phòng ngự – Hình Thần Binh! Rốt cục thì ngươi là ai!”