Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 416: Đạo Hữu Xin Dừng Bước, Vật Này Có Duyên Với Ta (1)

Chương 416: Đạo Hữu Xin Dừng Bước, Vật Này Có Duyên Với Ta (1)

Cố Thanh Phong mỉm cười: “Tại hạ chỉ là một người yêu quý hòa bình.” Cực phẩm phòng ngự Hình Thần Binh của hắn tất nhiên là đến từ vị tiểu cô nương núi non trùng điệp kia.
Bảo vật này tên là Huyền Linh Châu, chỉ cần đưa sức mạnh vào là có thể kích hoạt một chiếc lồng bảo hộ bằng ánh sáng, sử dụng vô cùng thuận tiện mà chất lượng lại rất cao.
Nam tử thấy trong thời gian này không thể nào đánh bại được Cố Thanh Phong thì quyết định thật nhanh là quay đầu chạy đi, ý đồ chạy ra khỏi phạm vi phát nổ của Thiên Lôi Tử.
Tên nam tử giữ Ngân Xà tiễn lúc trước cũng vậy, hai người điên cuồng bỏ chạy.
Nhưng mà hai người còn chưa đi được bao xa thì đã bị một đường trận pháp chặn lại.
Cố Thanh Phong không nhanh không chậm đi về phía hai người, mỉm cười nói: “Vừa rồi lúc hai người tranh đấu tại hạ đã bố trí xong trận pháp. Không dám quấy nhiễu hai vị là sợ các người phân tâm.”
“Với thực lực của các người, nếu muốn phá vỡ trận pháp này thì ít nhất phải cần một nén nhang, còn ta muốn kích phát Thiên Lôi Tử thì ngay cả một hơi thở cũng không cần dùng đến. Vậy nên hy vọng hai vị đạo hữu chớ nên không biết điều.”
Hai người nghe vậy, sắc mặt đều khó coi giống như ăn phân.
Một lát sau, hai tên nam tử trần như nhộng điên cuồng chạy trốn, biến mất trong đêm tối.
Cố Thanh Phong nhìn bóng lưng hai người rời đi, sinh lòng cảm khái: “Lại ngăn cản được một tội ác, thật đúng là công đức vô lượng.”
Hắn bắt đầu kiểm đếm thu hoạch.
Thần kiếm +1 (Thanh trường kiếm đỏ ngòm)
Một số Linh binh, Đan dược và Nguyên thạch.
Tổng giá trị khoảng năm ngàn vạn lượng Nguyên thạch.
“Không sai không sai, người tốt được báo đáp. Cố nhân đúng là không lừa mình.”
Không bao lâu sau, đột nhiên có một đường độn quang mờ mịt bay đến từ phía nam, người kia hình như mới ra khỏi Hắc Phường Thị, cố gắng giấu thân mình trong bóng tối, lặng lẽ trốn xa.
Tất cả đều không thể giấu giếm cảm giác mạnh mẽ của Cố Thanh Phong.
Hai mắt của Cố Thanh Phong lập tức phát sáng, bởi vì người kia ngự kiếm phi hành đến, dưới chân rõ ràng là một thanh phi kiếm cấp bậc thần binh hạ phẩm.
“Hành vi lén lút như thế này nhất định không phải người tốt lành gì. Đợi bản tôn tiến đến dò xét một lượt, tịch thu công cụ gây án của hắn.”
Thế là Cố Thanh Phong cất kỹ trận bàn bố trí trận pháp, sau đó thi triển Đại Tiểu Như Ý, Thuật Ẩn Thân, Thuật Liễm Tức, Thuật Dịch Dung, Thuật Im Lặng,... đi theo lén lén lút lút.
Khi khoảng cách ngày càng rút ngắn, hắn phát hiện ra đối phương chỉ là một tu sĩ Nhân Nguyên Đỉnh Phong thì lập tức khôi phục thân mình lại.
“Đạo hữu xin dừng bước, phi kiếm dưới chân ngươi có duyên với ta, mong đạo hữu đừng có không biết điều.”
Một nén nhanh sau, trong tay Cố Thanh Phong lại có thêm một thanh thần kiếm sắc bén thâm sâu.
“Ha ha ha như thế này, chỉ cần thêm mấy ngày nữa thì đã góp được ba mươi sáu thanh thần kiếm!”
Năm ngày sau, Hắc Phường Thị trên Quỷ Mẫu Sơn.
Mấy vị tu sĩ Thiên Nguyên Cảnh tập hợp cùng một chỗ.
“Xảy ra chuyện gì, vì sao việc làm ăn của chúng ta mấy ngày nay lại kém như thế này?”
“Ta cũng thắc mắc. Vừa rồi ta dạo một vòng quanh phường thị thì phát hiện ra nhân số thiếu một nửa so với mấy ngày trước.”
“Trong chuyện này nhất định có điểm kỳ lạ, đợi ta đi điều tra một phen.”
Một hồi lâu sau, sắc mặt người đi dò xét kia quay lại rất khó nhìn.
“Đã tra rõ. Mấy ngày nay không biết chui từ đâu ra một tên tu sĩ Thần hồn cảnh cầm Thiên Lôi Tử trong tay, thấy người liền nói là xin đao hữu dừng bước, nhìn thấy bảo vật liền nói là có duyên với hắn.
Trong mấy ngày ngắn ngủi đã có không dưới mười mấy lượt tu sĩ bị cướp sạch sành sanh, thậm chí còn cả có những tu sĩ mặc pháp bào thì ngày đến y phục cũng bị lột sạch.
Hiện tại cả lòng người bàng hoàng, cơ bản không ai dám đến nơi này của chúng ta, thậm chí có những người hiện tại cũng không dám xưng đạo hữu với nhau vì nói là có bóng ma tâm lý với hai chữ đạo hữu này.”
“Tu vi của người này thấp như vậy nhưng lại rất càn rỡ, chẳng lẽ không ai trị được hắn sao?”
“Quả thật là không ai trị được. Mặc dù người này có tu vi không cao, nhưng hình như tinh thông thuật ẩn nấp và mấy phương pháp bỏ trốn. Mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần, không có chút tung tích nào.
Hôm qua những tu sĩ bị cướp kia đã hợp thành liên minh nhằm dùng cách thả mồi câu để đánh lén người này, ai ngờ đối phương thấy tình hình không ổn thì thẳng thừng biến mất, giống như là có thuật dịch chuyển không gian nào đó vậy.”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ kẻ này? Vậy Phường thị của chúng ta còn làm ăn được gì nữa?” Có người tức giận nói.
“Không mặc kệ thì làm thế nào bây giờ? Hắn có Thiên Lôi Tử, ngươi dám chọc hắn không?”
“Thiên Lôi Tử quý giá như thế, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ có một viên. Chúng ta nhiều người như thế này, chẳng lẽ còn sợ một viên Thiên Lôi Tử hay sao?”
“Nếu ngươi không sợ thì ngươi đi đi.”
NGười kia không nói gì, rơi vào im lặng.
Thật ra đây chính là hiện thực.
Cái gì gọi là hiện thực?
Hiện thực chính là, một người chỉ cần một một viên đạn thì có thể khiến cho mấy chục ngươi ngoan ngoãn nghe lời.
Dù là mấy chục người kia đều biết đối phương chỉ có một viên đạn nhưng vấn đề là ai lên trước người có sẽ chết. Vậy nên sẽ không có ai tình nguyện lên trước, tình nguyện quên mình vì người, mà chỉ muốn người khác phải chịu chết.
Hôm đó, Quỷ Mẫu Sơn có mấy vị khí độ bất phàm ghé đến, đám người mặc quần áo trắng bên hông còn đeo bảo kiếm thần quang sáng láng.
Tất cả có bốn người, hai nam hai nữ, người cầm đầu là một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, dáng vẻ không lớn chỉ khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, gương mặt luôn mang nụ cười ấm áp và đôi con ngươi sáng tỏ, giống như là thần hoa lưu chuyển. Nhìn qua người thì vô cùng nho nhã, nhưng khí thế trên người thì cực kỳ khủng bố, rõ ràng là cường giả Thiên Nguyên cảnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất