Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 417: Đạo Hữu Xin Dừng Bước, Vật Này Có Duyên Với Ta (2)

Chương 417: Đạo Hữu Xin Dừng Bước, Vật Này Có Duyên Với Ta (2)

Dị thú cưỡi dưới thân giống như một con hổ, toàn thân được bao trùm bởi lớp vảy màu vàng kim, có thần huy lập lòe quấn quanh, giống như là đang tắm trong hỏa diễm kim sắc. Trên đầu nó mọc ra hai cây sừng lớn, giống như cây phân nhánh nhưng thỉnh thoảng lại có thần mang màu vàng thỉnh thoảng lấp lóe, giống như sấm chớp. Mặc dù mấy người còn lại không chói sáng bằng nam tử, nhưng dám vẻ cũng phi phàm, cưỡi dị thú hùng vũ.
Đoàn người này khí độ tràn đầy, hiển nhiên là có xuất thân bất phàm.
Lúc này, nam tử nho nhã cầm đầu đột nhiên nói với vị thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh: “Ôn sư muội, đây chính là Quỷ Mẫu Sơn, người lúc trước cướp đồ của muội đang ở chỗ này sao?”
Thiếu nữ được gọi là Ôn sư muội cắn chặt hai hàm răng trắng ngà rồi nói: “Nhất định là ở vùng này. Thiên Lôi Tử cực kỳ hiếm thấy, mà gần đây người ở Quỷ Mẫu Sơn thường xuyên bị một tên cầm Thiên Lôi Tử trong tay cướp bóc điên cuồng. Nhất định là tên trộm kia, không sai được!”
Lúc này, bên trong đoàn người có một nam từ khoảng mười bảy mười tám tuổi cũng đột nhiên nói: “Tên trộm này đúng thật là to gan, vậy mà dám cướp cả đồ của Kiếm Môn, đúng là chán sống rồi. Hôm nay phải để cho hắn biết thế nào là uy thế của Đế Đình Tiên Môn!”
。。。
Ban đêm, bên ngoài Quỷ Mẫu Sơn.
Cố Thanh Phong nấp ở chỗ tối. Lúc này hắn vô cùng buồn bực, bởi vì ngồi xổm suốt mà không có người đến.
Mấy ngày nay Hắc Phường Thị trên Quỷ Mẫu Sơn bị hắn quấy phá khiến sinh khí ẩm đạm đến mức sắp biến thành chợ Quỷ, thường xuyên không nhìn thấy một bóng người nào.
“Có phải là nên chuyển sang nơi khác rồi không? Mẹ nó, chỉ cần vài thanh kiếm nữa thôi là có thể góp đủ ba mươi sáu thanh rồi mà còn gặp trắc trở!”
Đúng lúc Cố Thanh Phong tính kết thúc công việc để về nhà thì đột nhiên từ xa có một đường độn quang màu trắng bay đến, giống như sao băng bay xẹt qua bầu trời đêm.
Hắn lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng lặng lẽ đuổi theo sau.
Đợi đến lúc hắn đến gần xem xét thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
Tiểu nương tử thật xinh đep!
Chỉ thấy một nữ tử phất tay tiến lên trên phi kiếm, tóc dài xõa vai, cả người mặc áo trắng. Trên tóc thắt kim mang, dưới ánh trăng chiếu rọi thì càng phát sáng.
Nhân lúc ngự gió phiêu nhiên như tiên. Tuổi tác khoảng chừng hai mươi, da thịt trắng hơn tuyết vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt nàng ta thanh lệ, trong thần sắc mang theo vẻ lạnh lẽo tránh xa người ngàn dặm.
Quả nhiên là một vị mỹ nhân lạnh lùng.
Điều hiếm có là nàng ta cao gầy, thân hình thon thả. Dù đôi chân dài giấu dưới làn váy nhưng khi gió thổi vạt váy lộ ra chút da thịt bên trên, vẫn lộ ra hình dáng không thể miêu tả bằng lời.
Cố Thanh Phong bám đuôi phía sau, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương.
Đương nhiên, hắn đang nhìn phi kiếm đối phương giẫm dưới chân chứ không phải là tham luyến sắc đẹp.
Cái chân, à không, kiếm này tỏa ra ánh sáng lung linh óng ánh long lanh, toàn thân thuôn dài, đường cong hoàn mỹ, rộng một chút nữa thì béo, hẹp một tấc thì gầy. Xem ra đây chính là một thanh kiếm tốt tuyệt thế.
Cố Thanh Phong thân là người yêu kiếm, hận không thể nhanh chóng lấy kiếm vào tay, tinh tế đánh giá thưởng thức.
“Đạo hữu xin dừng bước! Chân này khụ khụ, kiếm này có duyên với ta, xin hãy từ bỏ thứ mình yêu thích.”
Cố Thanh Phong hào phóng hiện thân ngăn trước người nữ tử.
Mặc dù nàng ta có tu vi Địa Nguyên cảnh nhưng Thiên Lôi Tử ở đây, bất kể là Địa Nguyên Thiên Nguyên cũng giống nhau. Ở trước mặt Thiên Lôi Tử, dưới Thiên Nhân chúng sinh đều bình đẳng.
Nữ tử nhìn thấy Cố Thanh Phong bất ngờ xuất hiện thì không chút hoảng hốt, ngược lại hứng thú nói: “Rốt cuộc thì ngươi cũng xuất hiện, ta đã đợi lâu rồi.”
“Ồ? Nghe ý của đạo hữu là chủ ý đến tìm ta? Không ngờ dù ta có mặc áo bào đen, che kín thân hình cũng khó ngăn được soái khí bức người. Quả nhiên nam tử đi ra ngoài cần phải cẩn thận một chút, không thì dễ bị tiểu nương tử như cô để mắt tới.”
Nữ tử nghe thấy mấy lời mê sảng trong miệng Cố Thanh Phong thì sắc mặt lập tức phát lạnh. Chỉ là nàng ta còn chưa kịp nói chuyện thì bất ngờ có một ánh độn quang hiện lên từ trong bóng tối.
Ngay sau đó có một âm thanh vang lên.
“Chỉ là kẻ trộm mà cũng dám lỗ mang với sư tỷ ta, muốn chết!”
Còn chưa dứt lời, một vị nam tử cưỡi dị thú đạp không trung mà đến. Người này mày kiếm lãng mục, vô cùng ngạo khí, từ trên cao ngó xuống nhìn Cố Thanh Phong, bất ngờ đó cũng là một cường giả Địa Nguyên cảnh.
Sau đó, lại thêm hai đường độn quang đánh tới.
Rõ ràng chính là nam tử nho nhã cưỡi dị thú sư hổ hoàng kim và Ôn sư muội núi non trùng điệp trước đó.
Bốn người này vô cùng khinh thường, rõ ràng có thể đứng bốn phương phong tỏa đường lui của Cố Thanh Phong nhưng bọn họ không làm, giống như không hề sợ Cố Thanh Phong chạy trốn.
Cố Thanh Phong nhìn thấy Ôn sư muội thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện, lúc này mới cười nói: “Ui, đây không phải là tiểu cô nương đã xin lỗi nhận sai với ta hay sao?”
“Sao vậy? Có phải là sau khi trở về đã rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ, nên lần này đặc biệt đến đây nhận lỗi?”
Ôn sư muội nghe vậy thì lập tức giận dữ, lộ ra răng nhỏ la mắng: “Tiểu tặc, ngươi đừng phách lối. Lần trước bản tiểu thư đã thua, nhưng lần này sư huynh sư tỷ của ta đều tới, hôm nay nhất định khiến cho ngươi biết mặt!”
“Ôn sư muội không cần tức giận, với loại người này thật không đáng. Đợi vi huynh bắt được thì sau đó tùy muội xử trí.”
Nam tử nho nhã khẽ cười một tiếng rồi nói.
“Ồ? Chỉ bằng một tên Thiên Nguyên cảnh như ngươi mà đòi chống lại được Thiên Lôi Tử sao?”
Cố Thanh Phong nói rồi lập tức lấy Thiên Lôi Tử ra, ánh sáng xanh thẳng lóa mắt vô cùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất