Chương 419: Trò Cười Nực Cười Nhất Năm Nay
Vậy nên, người trong Kiếm Môn, ngoại trừ dùng kiếm thì thể phách cũng phải vượt trội hơn người cùng cấp. Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!” “Diệp sư huynh nói nhiều với tiểu tặc này như vậy làm gì. Phong Nguyên pháp trận có giới hạn thời gian, mau nhanh chóng động thủ đi.”
Lúc này mặt mũi Ôn sư muội đứng một bên đã tràn đầy kích động, hiển nhiên là muốn rửa nỗi nhục nhã trước kia.
Thiếu niên được gọi là Diệp sư huynh mỉm cười: “Ôn sư muội yên tâm, ít nhất thì Phong Nguyên pháp trận có thể tiếp tục trong nửa canh giờ. Đối phó với kẻ này, cơ bản không cần lâu như vậy, chỉ cần một hơi thở là đủ rồi.
Tần sư huynh, Nam Cung sư tỷ, giao kẻ này cho ta đi, các ngươi ở một bên nhìn là được.”
Nam tử nho nhã và nữ nhân lạnh lùng khẽ gật đầu, hiển nhiên là không ai để Cố Thanh Phong vào mắt, hoàn toàn xem hắn như miếng thịt trên thớt.
Thiếu niên kiêu ngạo sau khi được cho phép thì lập tức cười lạnh đi về phía Cố Thanh Phong, vừa đi vừa khởi động quyền cước, rồi còn vặn cổ hai lần phát ra tiếng gân cốt kêu răng rắc, hiển nhiên là luyện thể đã đạt đến cảnh giới cực cao.
Mà lúc này.
“Ha ha ha.” Một tiếng cười đột ngột phá vỡ bầu trời đêm, chỉ thấy thân hình Cố Thanh Phong không kìm được lắc lư kịch liệt, ôm bụng cười to.
Cái gì gọi là núi cùng nước tận tưởng hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng?
Lúc đầu Cố Thanh Phong thấy tình thế không ổn tranh thủ thời gian chạy trốn, ai ngờ mấy tên ngu ngốc này vì hạn chế Thiên Lôi Tử mà trực tiếp phong cấm thiên địa nguyên khí. Muốn so nhục thân?
Cái này không khác gì so vượt rào với Lưu Tưởng, so trượt tuyết với Cốc Yêu Lăng, so bóng bàn với Trương Di Ninh hay sao?
Đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào!
Bốn người Kiếm Môn nhìn Cố Thanh Phong đang nhe răng cười thì đều nhướng mày.
“Tặc tử! Ngươi cười cái gì!” Thiếu niên họ Diệp chất vấn.
“Cười cái gì? Hahaha đây đúng là trò cười nực cười nhất bản tôn đã từng nghe. Còn có người muốn so nhục thân với bản tôn? Có là Thiên Nhân cảnh đại năng cũng không dám cuồng như thế!”
“Hừ, cuồng vọng, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng!”
“Chậc chậc, nể tình các ngươi để bản tôn được vui vẻ như thế, bản tôn sẽ cho các ngươi một cơ hội, cùng lên đi.”
Lời vừa nói ra, bốn người kiếm môn đều cảm thấy buồn cười. Chỉ là một kẻ Thần Hồn cảnh sâu kiến mà dám lớn giọng như vậy?
“Chết đi!” Thiếu niên họ Diệp thấy Cố Thanh Phong ngạo mạn như thế, với tâm tính thiếu niên của hắn đã sớm không chịu đựng nổi, trực tiếp hét lớn một tiếng, vọt về phía Cố Thanh Phong.
Theo cước bộ của hắn, mặt đất tầng tầng rạn nứt kịch liệt rung động, giống như một con cự thú viễn cổ đang phi nước đại.
Uỳnh!
Thiếu niên họ Diệp tung ra một quyền, trong không khí xuất hiện khí lãng màu trắng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Đối mặt với một quyền như núi lở này, khóe miệng nhe răng cười của Cố Thanh Phong ngày càng rõ ràng, không tránh không né.
Một giây sau, chuyện khiến người khác chấn động xảy ra.
Bịch!
Chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt thân hình thiếu niên họ Diệp bay ngược ra ngoài giống như đạn pháo, đụng vào một mảng cây cối.
Còn Cố Thanh Phong thì không nhanh không chậm thu lại đùi phải mình mới nâng lên ban nãy.
Nhóm người Tần sư huynh nhìn thấy một màn này thì sắc mặt thay đổi điên cuồng, cực kỳ chấn kinh giống như thể nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất khó tin.
Chuyện này sao có thể!
Chỉ là Thần hồn cảnh, coi như biết một chút công pháp luyện thể thì cũng không mạnh được như vật!
Bí thuật dùng kiếm khí tẩy luyện nhục thân của Kiếm Môn là bí thuật luyện thể nhất đẳng, có thể xưng là có nhục thân vô địch so với những người cùng cảnh giới. Bây giờ sao có thể không tiếp nổi một kích của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn nhiều?!
“Vừa rồi là ta chủ quan, đến đi!”
Thiếu niên họ Diệp bò ra từ đống phế tích, toàn thân là mảnh gỗ vụn, vô cùng chật vật. Lúc này sắc mặt của y đỏ lên, hiển nhiên là đã tức đến sùi bọt mép.
Thân là thiên chi kiêu tử, nhất là hiện tại còn có mặt các đồng môn, kết quả bị người ta đánh bay bằng một quyền, y nào còn có mặt mũi gì nữa.
“Hôm nay ta sẽ khiến cho thứ sâu kiến như ngươi biết Tinh Thần Chiến Thể ta đây là như thế nào!”
Thiếu niên họ Diệp nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức cả người xuất hiện tinh quang óng ánh, giống như ngôi sao từ trên trời rơi xuống nhân gian.
“Nhục thân của kẻ này có chút cổ quái, có điều Diệp sư đệ cũng rất nghiêm túc, đã xuất ra cả Tinh Thần Chiến Thể, thắng thua trận này đã định.”
Nam tử nho nhã được gọi là Tần sư huynh nói.
Hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ cũng không nhịn được mà gật đầu đồng ý.
Bọn hắn có thể làm đệ tử của Kiếm Môn đương nhiên có thiên tư phi phàm, trong đó càng không thiếu người có được thiên mệnh dị thể. Thiếu niên họ Diệp này chính là một trong số đó, trời sinh y đã có Tinh Thần Chiến Thể, có thể dẫn tinh thần lực để tẩy luyện nhục thân, đồng thời làm cho bên trong nhục thân mang theo tinh thần lực.
Một quyền một chưởng giống như ngôi sao rơi xuống! Uy lực cực mạnh!
“Nhận của ta một quyền, Vẫn Tinh!”
Thiếu niên họ Diệp vung ra một quyền, ánh sáng óng ánh hội tụ trên nắm đấm của y, tốc độ cực nhanh, không khí bị ma sát nóng lên, giống như thể thiên thạch rơi xuống kịch liệt ma sát để phá vỡ tầng khí quyển.
Lượng ánh sao bằng hư ảnh hiện ra từ trên nắm đấm, phóng đại vô cùng trong mắt Cố Thanh Phong.
Đối mặt với một kích này, cơ bản Cố Thanh Phong không thể có khả năng khơi dậy Trấn Ngục Long Tượng Thể.
Chỉ thấy hắn giơ một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào ánh sao rơi một cái.