Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 420: Phạm Quy! Đây Là Dẫn Bóng Đụng Người (1)

Chương 420: Phạm Quy! Đây Là Dẫn Bóng Đụng Người (1)

Uỳnh! Theo tiếng động vang lên thật lớn, ánh sao đầy trời biến mất.
Nắm đấm của thiếu niên họ Diệp bị ngón tay của Cố Thanh Phong tùy tiện xuyên thủng, máu tươi vương vãi đầy đất.
“A a a!”
Đau đớn vô tận truyền từ nắm tay khiến y kêu thảm thiết.
Cố Thanh Phong nhíu mày, rất không thích nghe tiếng nam nhân kêu, vậy nên là…
Bốp!
Một dấu chân lớn dán lên mặt.
Khiến thiếu niên họ Diệp ngã mạnh xuống đất, sau đó đế giày hung hăng đè lên miệng y, không cho y phát ra âm thanh.
Làm xong hết tất cả, Cố Thanh Phong nhìn ba người còn lại một chút, thản nhiên nói: “Quá yếu, cùng lên đi.”
“Mau thả Diệp sư đệ ra!”
Nam tử nho nhã được gọi là Tần sư huynh tức giận nói.
Hiển nhiên hắn ta tương đối sáng suốt, nhìn ra được nhục thân của Cố Thanh Phong vô cùng lớn mạnh thì quyết định rút bảo kiếm bên hông lao đến.
Vèo!
Thần binh mang theo thần quang rực rỡ giống như một dải lụa vạch ngang bầu trời, hung hăng chém về phía Cố Thanh Phong.
Đó là một thanh thần binh vô thượng!
Cố Thanh Phong hiểu rõ với sức mạnh nhục thân bây giờ của mình cơ bản là không thể nào cản được bảo kiếm này, thế nhưng!
Điều kiện tiên quyết là đối phương phải dùng thần lực thúc đẩy.
Thần binh vô thượng không có thần lực thúc đẩy giống như ô tô không cắm nguồn điện, một thứ sắt vụn thuần túy.
Vậy nên, hắn đưa hai ngón tay ra.
Binh!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của nam tử nho nhã, hai ngón tay như bạch ngọc kia kẹp chặt lấy thần binh vô thượng của hắn ta.
Hắn ta muốn rút kiếm, muốn chặt đứt hai ngón tay của Cố Thanh Phong nhưng cho dù hắn có dùng hết sức lực toàn thân thì ngón tay của đối phương cũng không hề chuyển động chút nào.
Giờ phút này, trong lòng hắn ta hãi hùng đến cực điểm!
Đây rốt cuộc là quái vật gì! Sao nhục thân lại kinh khủng đến mức này! Vậy mà còn lớn mạnh hơn so với một vị Thiên Nguyên cảnh dùng kiếm khí tẩy luyện thân thể mỗi ngày như ta!
Chẳng lẽ hắn là Man tộc hay sao?
Thế nhưng hình thể không giống mà? Hơn nữa không phải Man tộc không thể nào vào Thái Sơ cấm địa hay sao?
Nỗi nghi ngờ trong lòng nam tử nho nhã ngày một nặng nề hơn.
“Tần sư huynh, ta đến giúp ngươi!”
Một tiếng kêu khẽ vang lên, chính là vị Ôn sư muội núi non trùng điệp.
Nàng ta giơ trường kiếm trong tay lên, nhanh chóng lao đến. Theo bước đi, làn sóng trước ngực như tuôn ra.
Cố Thanh Phong nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía một trận.
Thầm nghĩ, đây cũng là ở dị thế, có thể tu luyện, nếu không thì chỗ đó của nàng ta nhất định sẽ xệ xuống!
Chỗ đó không thể cao ngất thẳng tắp giống như bây giờ.
Ôn sư muội này không hổ là tiểu phú bà, cho dù bị cướp sạch sẽ toàn bộ gia sản trên người, mới có mấy ngày không gặp thôi mà đã cầm trong tay một kiện thần binh. Mặc dù chỉ là thần binh trung phẩm, nhưng cũng có giá trị không nhỏ.
Keng!
Một tiếng kiếm reo vang, ngay sau đó lạnh lùng xẹt ngang qua.
Cố Thanh Phong duỗi một tay khác ra, trực tiếp nắm chặt lưỡi kiếm Ôn sư muội đâm tới.
Trong nháy mắt, gương mặt nhỏ của Ôn sư muội biến sắc, giống như là con thỏ bị kinh sợ. Nàng ta dùng hết sức bình sinh muốn rút trường kiếm nhưng không thể làm nên chuyện gì.
Cố Thanh Phong đột nhiên phát lực, trực tiếp túm lấy cả kiếm lẫn người Ôn sư muội.
Chớp mắt Ôn sư muội này đã phạm quy, bởi vì lấy bóng đụng người. (Câu này đại ý của tác giả ví v1 của Ôn sư muội to như quả bóng – chú thích của người dịch)
Đang ôm Ôn sư muội trong lòng nhưng hắn vẫn còn hứng thú chơi đùa với nam nhân, trực tiếp đạp bay Tần sư huynh với một cước.
Tần sư huynh chỉ cảm thấy bụng mình giống như bị một con hung thú Thái cổ đụng vào, trong giây lát lục phủ ngũ tạng như lệch vị trí, cả người gần như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch miệng phun đầy máu tươi bay ra bên ngoài.
“Người xấu! Ngươi thả ta ra! Thả ta ra!”
Ôn sư muội giãy dụa không ngừng, thậm chí còn dùng hàm răng trắng ngà hung hăn cắn mạnh lên cánh tay Cố Thanh Phong.
Nhưng mà, ngoại trừ Cố Thanh Phong có thể cảm nhận được sự ấm áp và ướt át thì cơ bản không thấy đau chút nào.
Dù sao thì cắn cũng thoải mái, cứ tùy ý nàng ta đi.
Leng keng!
Hơn trăm đạo kiếm quang bao phủ chỗ yếu hại của Cố Thanh Phong.
Người ra tay chính là mỹ nhân lạnh lùng được gọi là Nam Cung sư tỷ.
Hình như nàng ta là đại gia kiếm pháp, người trong nghề vừa ra tay là biết tay nhau liền.
Rõ ràng không có cách nào vận dụng thần lực nhưng chỉ với nhục thân đâm ra một kiếm, ấy vậy mà lại phân hóa thành trăm đường kiếm quang, có thể nhìn thấy sự phi phàm.
Nhưng mà kiếm thuật có tinh diệu hơn nữa cũng không phá được lớp phòng ngự của kẻ địch, nhiều nhất chẳng qua là gãi ngứa mà thôi.
Keng keng keng.
Tiếng kim loại giao nhau vang lên không ngừng.
Nữ tử Nam Cung nhìn Cố Thanh Phong không có cả bạch ấn trên người, trong đôi mắt đẹp hiện lên nỗi kinh hãi.
Nam nhân này quá cứng! Trên dưới cả người ấy vậy mà không có một chỗ trống!
Tu sĩ luyện thể, hoặc ít hoặc nhiều đều có tồn tại chỗ trống, không thể nào cả cơ thể đều cứng rắn như thế.
Vậy nên nàng ta mới có thể đâm ra trên trăm kiếm một lúc, chính là vì chúng sẽ đến mỗi nơi một chút, nhìn xem có thể đâm rách chỗ trống của đối phương hay không.
Nhưng mà kinh khủng nhất chính là ngay cả chỗ không thể miêu tả nàng ta cũng đã thăm dò, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đối phương thật sự quá cứng, cứng rắn đến mức giống như thần binh của mình!
Nam Cung nữ tử nhanh chóng lùi người lại, muốn tạm thời tránh khỏi hung thú hình người này, nhưng mà Cố Thanh Phong nào có cho nàng ta cơ hội. Hắn bước nhanh về phía trước, bàn tay lớn vồ một cái đã bắt được nàng ta vào trong ngực.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất