Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 42: Thân Xác Đối Kháng Linh Binh (2)

Chương 42: Thân Xác Đối Kháng Linh Binh (2)

Bạch Mã Minh cảm giác trên mặt không nén được lửa giận, mạnh mẽ rút trường thương ra, tay giương cây thương hoa, lập tức cây thương đâm vào cơ ngực đang lộ ra bên ngoài của Cố Thanh Phong, gầm lên! “Hãy tiếp Kinh Lôi Nhất Thương của ta!”
Vụt!
Đó là tiếng bén nhọn của trường thương xuyên qua không khí vang lên!
Một thương này, vừa nhanh vừa chuẩn vừa độc ác!
Quả thật là một chút ánh sáng lạnh lẽo tới trước, sau đó trường thương xuất hiện như một con rồng!
Khiến mọi người dưới đài kinh hô từng trận, tuy rằng bọn họ không cho rằng Bạch Mã Minh có thể giành chiến thắng, nhưng không ngăn cản được bọn họ bội phục thương pháp của Bạch Mã Minh.
Cố Thanh Phong nhìn một thương này thì cũng âm thầm gật đầu, không hổ là truyền nhân của Bạch Mã Lượng ngân thương, thuở nhỏ luyện thương, quả thật có bản lĩnh, không phải ngân thương trá đầu, nhưng chung quy cũng cùng cấp độ với Hồ Bán Thanh mà thôi, muốn phá Thiết Bố Sam? Người si nói mộng.
(Ngân thương trá đầu: Nghĩa là hình dáng giống như bạc thực ra đầu thương làm bằng sáp, hàm ý trông rất đẹp, nhưng thực sự không sử dụng được.)
Dưới đài không ít khán giả có thực lực cũng nhìn ra vấn đề này, thương pháp của Bạch Mã Minh tuy rằng rất mạnh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ ngang ngửa với đao của Hồ Bán Thanh, hoàn toàn không làm gì được Cố Thanh Phong.
Khoảng cách giữa Cố Thanh Phong và Bạch Mã Minh là mười mấy bước, chỉ trong nháy mắt kéo xuống khoảng cách bằng một thương này.
Nhìn thấy trường thương sắp đâm trúng Cố Thanh Phong.
Đột nhiên!
Trường thương của Bạch Mã Minh rung chuyển dữ đội, phát ra ánh sáng rực rỡ!
Ánh sáng màu đỏ rực rỡ như lửa bắn ra từ trên thân cây thương!
Sự thay đổi bất ngờ này làm cho mọi người trong nháy mắt phải kinh ngạc thốt lên!
“Linh binh!”
“Hèn hạ!”
Khán giả ngay lập tức bùng nổ, bọn họ trăm triệu lần cũng không thể nào ngờ rằng, ở tình huống hạn chế Cố Thanh Phong sử dụng linh binh, Bạch Mã Minh lại dùng linh binh.
Trên ghế trọng tài một vài vị Trừ Ma Sứ Hoàng giai lúc này đã nhíu mày lại, dường như muốn ngăn lại, nhưng thương đã tới gần, không kịp nữa.
Ánh sáng đỏ rực trên người Bạch Mã Minh Thương dường như thực chất, lại mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng một con chim khổng lồ màu đỏ rực, mũi thương giống như mỏ chim, hung hăng mổ vào ngực Cố Thanh Phong.
Sau một khắc, thân hình Cố Thanh Phong hoàn toàn bị hỏa diễm của chim khổng lồ cắn nuốt.
Nụ cười ác độc của Bạch Mã Minh đã xuất hiện lên mặt.
Cuối cùng hắn ta đã giành chiến thắng rồi!
Keng!
Một tiếng kim loại giao nhau kịch liệt sắc bén vang vọng khắp khán đài!
Bạch Mã Minh cảm nhận được trường thương không thể xuyên thủng, sắc mặt cứng đờ.
Đợi khi ánh lửa tản đi, lộ ra khuôn mặt không tổn hao gì, cười như không cười của Cố Thanh Phong.
Bạch Mã Minh nhìn cơ ngực của Cố Thanh Phong, mặt đầy vẻ không thể tin, trường thương của hắn ta thì lẳng lặng đặt ở phía trên, ngay cả lớp màng da cũng không có đâm thủng.
“Không thể nào!!”
Sắc mặt của Bạch Mã Minh thay đổi.
“Ta đây chính là linh binh a! Thân thể của ngươi làm sao có thể so với linh binh còn cứng rắn hơn!”
Cùng lúc đó, điên cuồng hét lên không thể nào còn có Hà Phong Hoa, giờ phút này gã rốt cuộc không kiềm được nét mặt, nội tâm chấn động mãnh liệt.
Cho dù thân là cường giả Chân Khí cảnh của Huyền giai Trừ Ma Sứ, cũng không cách nào dùng thân thể của mình để tiếp một đòn của linh binh được, chỉ có thể dựa vào chân khí ngăn cản.
Nhưng Cố Thanh Phong lại có thể dựa vào thân thể đối kháng với linh binh?
Đây là quái vật gì!?
Chuyển hướng như thế làm cho mọi người đang xem cuộc chiến cũng đều kinh ngạc, bọn họ vốn muốn chửi Bạch Mã Minh hèn hạ vô sỉ, nhưng chẳng mấy chốc đã bị sự thật Cố Thanh Phong cứng rắn chống lại một đòn của linh binh làm cho đại não trở nên trống rỗng.
Loại cảm giác này đặt vào xã hội hiện đại, giống như ngươi nhìn thấy một người bị bắn một phát súng, kết quả lại không hề bị thương.
Linh binh căn cứ vào võ giả, giống như cảm giác của người hiện đại đối với súng.
“Thì ra đây chính là cái mà ngươi gọi là thương pháp tự sáng tạo sao? Cầm linh binh, cũng tính là tự sáng tạo? Ngươi thật đúng là một nhân tài.” Cố Thanh Phong cười tủm tỉm nói như trước.
Chỉ là trong tiếng cười lại có thêm một chút lạnh lùng.
“Ta không tin!”
Bạch Mã Minh đột nhiên điên cuồng gào lên một tiếng, lại lần nữa giơ trường thương trong tay lên, hư ảnh hỏa diễm của cự điểu lần nữa ngưng tụ trên thân cây thương, mang theo lửa rừng ngọn lửa thảo nguyên, hung hăng đâm vào ngực Cố Thanh Phong!
Keng!
Lại là tiếng kim loại giao nhau!
Trường thương vẫn không tiến thêm được một tấc nào.
Lần đầu tiên sự việc xảy ra đột ngột, mọi người không nhìn kỹ, nhưng lần thứ hai này, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Khi trường thương kia đánh trúng ngực Cố Thanh Phong, trên ngực hắn lại bộc phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, mà không phải là màu vàng lục lúc trước.
Trong đám người có một ít võ giả có nghiên cứu đối với ngoại công đột nhiên hét lên.
“Là Kim Chung Tráo! Loại kim quang này! Kim Chung Tráo đại thành!”
(Kim Chung Tráo là 1 trong 72 tuyệt kỹ võ Thiếu Lâm. Dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Đứng thứ ba trong Thiếu Lâm tứ đại thần công, được Đạt Ma sáng tạo.)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất