Chương 43: Trừ Ma Sứ Hoàng Giai (1)
Lời này vừa nói ra, toàn khán trường xôn xao! “Cái gì! Hắn không chỉ luyện Thiết Bố Sam đạt đến đại thành, lại còn luyện Kim Chung Tráo!?”
“Thảo nào hắn có thể ngăn cản được linh binh! Kim Chung Tráo đại thành gia tăng thành Thiết Bố Sam, làm cho thân xác của hắn đủ để sánh ngang với Hoàng cấp hạ phẩm linh binh rồi!”
“Trên đời này lại thật sự có thiên tài tu luyện ngoại công!”
Kim Chung Tráo cũng là một môn hoành luyện công pháp, tuy nhiên so với Thiết Bố Sam đầy đường mạnh hơn một cấp bậc.
Nhưng ở trong giới võ đạo lấy luyện khí làm trọng tâm, cho dù Kim Chung Tráo coi như không tệ, nhưng chung quy vẫn là đường nhỏ, là công phu thô kệch, hiếm có người đi tu luyện.
Mà dấu hiệu của Kim Chung Tráo đại thành chính là kim quang chói mắt này.
Cố Thanh Phong nghe người dưới đài kinh ngạc hét lên, trong lòng âm thầm cao hứng, không nghĩ tới Kim Cương thể của mình lại bị coi là Kim Chung Tráo, lần này không cần hao hết tâm tư để che giấu nữa.
Tuy rằng cả hai quả thật có chút giống nhau, nhưng lực phòng ngự của Kim Cương Thể vượt xa Kim Chung Tráo.
Nếu như nói đại thành Thiết Bố Sam có thể phòng ngự sự công kích của võ giả Nội Khí Cảnh, Kim Chung Tráo thì tương ứng với võ giả Chân Khí Cảnh, Kim Cương Thể thậm chí còn cao hơn, tương ứng Cương Khí Cảnh.
Loại Kim Cương Thể này dựa vào thể chất hệ thống thu được hoàn toàn không cách nào giải thích được, nhưng Kim Chung Tráo thì khác, ai cũng có thể luyện.
Về phần vì sao ngươi luyện không được, vậy chính là vấn đề của bản thân ngươi rồi.
“Khốn khiếp!” Bạch Mã Minh điên cuồng gào thét: “Ta đây chính là linh binh! Linh binh a!”
Bạch Mã Minh phát điên, từng nhát thương đâm vào ngực Cố Thanh Phong, tiếng rèn sắt leng keng không ngừng vang vọng.
Nhưng mà mỗi lần đâm một nhát, sắc mặt của Bạch Mã Minh sẽ tái nhợt một phần, bởi vì ngực Cố Thanh Phong trơn bóng, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
“Đâm ta có sảng khoái không?” Cố Thanh Phong thản nhiên nói, chỉ là lời này vừa nói ra, cảm giác giống như có gì đó không đúng lắm.
Bạch Mã Minh nhìn Cố Thanh Phong đang nắm chắc phần thắng, hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Chắc là ngực của ngươi có vấn đề! Ta, ta sẽ đâm ở chỗ khác!”
Nói xong, Bạch Mã Minh giơ trường thương lên đâm vào bụng Cố Thanh Phong.
Cự điểu hỏa diễm ngưng tụ lần nữa, gào thét xông về phía bụng Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong thấy thế bất chợt giận dữ, hắn chưa từng ra tay đã động rồi.
Tay phải phát ra kim quang duỗi ra, tóm chặt lấy cổ cự điểu hỏa diễm.
Hư ảnh cự điểu hỏa diễm trong nháy mắt tiêu tán, lộ ra diện mạo nguyên bản của trường thương, còn tay Cố Thanh Phong đang nắm trên mũi thương.
Trường thương bị bắt được, khi không được tiến vào, Bạch Mã Minh lại lộ ra vẻ mừng rỡ điên cuồng.
“Ta biết ngay mà! Tôi biết ngay mà! Quả nhiên là ngực của ngươi có vấn đề! Chẳng trách ngươi chỉ để cho ta đâm ngực ngươi, không cho đâm bụng!”
Cố Thanh Phong càng nghe càng tức giận, trực tiếp tát cho hắn ta một cái.
Ba!
Một tiếng nổ lớn giòn vang khắp khán đài, Bạch Mã Minh trực tiếp bị đánh bay hai cái răng hàm.
“Có vấn đề mẹ ngươi! Trước lúc luận võ có phải lão tử đã nói với ngươi rồi hay không, chú ý đừng xé rách quần áo của lão tử, ngươi muốn làm gì? Ngươi có biết quần áo của lão tử rất đắt hay không.”
Bạch Mã Minh nghe được câu này ngay lập tức sụp đổ, thì ra đối phương không cho hắn ta đâm vào bụng là vì sợ rách quần áo?
Hoá ra cho dù hắn ta có cầm linh binh trong tay cũng không đâm thủng da của hắn.
Vậy bản thân vứt bỏ thanh danh rốt cuộc là cái gì?
“Cút mẹ ngươi đi!”
Cố Thanh Phong trực tiếp đạp vào bụng Bạch Mã Minh.
Bịch!
Bạch Mã Minh dưới sức lực lớn của Cố Thanh Phong mạnh mẽ bay ngược ra ngoài.
Trong quá trình bay, trong miệng còn phun máu, có chút giống một chiếc máy bay phản lực.
Sau khi làm xong tất cả, trong tay Cố Thanh Phong vẫn còn cầm thanh linh binh trường thương kia.
Nói thật, hắn rất muốn lấy làm của riêng mình, nhưng công khai cướp đoạt tài sản của người khác, là việc không được cho phép ở Trấn Ma Ti.
Sau đó chỉ thấy Cố Thanh Phong một tay cầm cây thương, làm ra dáng vẻ ném lao, ném cây linh binh trường thương về phía xa xa.
Vút!
Trường thương xuyên qua không khí biến mất trong mắt mọi người.
Lão tử không thể chiếm làm của riêng mình, vậy thì ném nó cho ngươi, tự ngươi đi mà nhặt.
Nhưng mà bây giờ Bạch Mã Minh không thể nào nhặt lại được, bởi vì hắn ta đã hôn mê.
Nhìn thấy một cảnh này Huyền giai Trừ Ma Sứ Hà Phong Hoa, lúc này rốt cuộc ngồi không yên, bởi vì cây linh binh kia là của gã! !
Nhưng hiện tại gã lại không dám đi nhặt, một khi nhặt lên, chẳng phải mọi chuyện sẽ bại lộ sao?
“Hoàng chấp sự, nhanh chóng tuyên bố kết quả luận võ đi.” Hà Phong Hoa vội vàng thúc giục nói.