Chương 426: Hồ Huyền Thiên Kính
Chờ hắn dùng đồng tử Phá Vọng nhìn qua bên ấy xong, ngay lập tức tụt hứng, cái gì đấy, là con người à. Mẹ kiếp.
Đã là con người sao lại tà ác đến thế để làm gì nhỉ? Còn cương thi khiêng kiệu, còn cả người nhuốm máu chứ.
Mà ngay lúc Cố Thanh Phong rình hắn, cái tên nam tử quần áo dính đầy máu tươi được xưng một tiếng Tiểu Diêm Vương, đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc như dao tập trung vào chỗ này.
Cố Thanh Phong có chút ngạc nhiên, giác quan nhạy bén thế.
Thế là vội vàng khép đồng tử Phá Vọng lại.
Nam tử quần áo đẫm máu nhíu mày, mục tiêu thoáng cái biến mất, chỗ này lại nhiều người như vậy, cho nên hắn cũng không biết là ai đang nhìn trộm mình.
Đang lúc hắn định tiếp tục tra xét.
Đing!
Đột nhiên, vô số tiếng kiếm reo vang lên!
“Xảy ra chuyện gì thế?! Kiếm của ta đang rung lên này!”
“Là kiếm đang gào thét!”
Vô số người khiếp sợ nhìn thanh kiếm trong tay mình, phát hiện chúng nó đồng loạt chỉ về một phía.
Mọi người vội vàng hướng mắt nhìn sang. Chỉ thấy một người nam tử mặc thanh sam từ xa chậm rãi đi đến, tuổi còn rất trẻ, khuôn mặt cũng tầm thường, nhưng hai cặp mắt hắn lại bị mấy vòng gấm đen quấn lại thật dày.
Sau lưng hắn còn đeo một thanh kiếm. Một thanh thần kiếm dù vẫn ở trong vỏ kiếm, lại không thể ngăn cản kiếm khí ngút trời tuôn ra.
Theo từng bước chân chậm rãi của hắn, trong lúc mơ hồ dường như có một luồng kiếm khí vô hình tản ra xung quanh. Chỗ hắn đi qua, mặt đất tảng đá, cây cỏ lặng lẽ gãy vụn, chỗ gãy đứt nhẵn nhụi như gương.
“Gấm đen cuốn mắt! Là Kiếm Si của Kiếm Môn!”
“Không ngờ lần này Kiếm Môn lại phái hắn đến tận đây!”
“Nghe bảo Kiếm Si tại sao lại gọi hắn là Kiếm Si, là bởi hắn si mê luyện kiếm. Thậm chí để luyện dược Tâm Kiếm trong truyền thuyết, hắn không tiếc tự chọc mù hai mắt. Hôm nay được gặp. Quả nhiên danh bất hư truyền!”
Tất cả tu sĩ đều rầm rộ hết lên.
Cố Thanh Phong từ từ nhìn qua. Ngay khi ánh mắt bắt gặp thanh bảo kiếm đằng sau lưng Kiếm Si, hai mắt lập tức sáng lên.
“Chuẩn Thánh binh!”
Kiếm này vốn chỉ là Vô thượng thần binh. Nhưng được kiếm khách mặc áo xanh này dùng kiếm ý nuôi dưỡng đạt đến đẳng cấp Chuẩn thánh binh! Chỉ thiếu nửa nước nữa là có thể tấn thăng thành Hạ phẩm thánh binh.
Ước chừng đợi đến lúc Kiếm Si đột phá đến Thiên Nhân cảnh, kiếm này sẽ được đại đạo tẩy lễ, là có thể một bước lên trời hoá thành Thánh binh.
Cố Thanh Phong thân là người sưu tập bảo kiếm. Kiến thức đương nhiên phải phi phàm rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra sự bất phàm của kiếm này.
Sau đó, hắn phát hiện. Kiếm Si cũng không phải đến đây một mình, sau lưng còn dẫn theo bốn người.
Chính là bốn người bị úp sọt lúc trước.
Hôm nay cả bốn người này trên mặt không có vẻ kiêu ngạo như trước nữa. Tuy vẻ mặt nhìn qua thì hết sức bình tĩnh, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên chút buồn bã.
Đối với chuyện bốn người này cũng đến tham gia Huyền thiên bí cảnh, Cố Thanh Phong chẳng thấy kinh ngạc tý nào. Tuy bọn họ bị mình cướp mất lệnh bài thí luyện, thì bằng sức mạnh của mấy người này, muốn cướp được mấy cái lệnh bài đúng là dễ ẹc.
Sau khi Kiếm Si và Tiểu Diêm Vương đến đây, một số thiên kiêu khác cũng lục tục đi đến, kéo theo một vài đợt náo động nữa.
Sau nửa canh giời.
Thiên địa nguyên khí đột nhiên sôi ùng ục lên như nồi nước sôi vậy!
Rắc… rắc…!
Mặt hồ Huyền Thiên Kính nơi mọi người đang ngồi xung quanh đột nhiên xảy ra dị động.
Ngay lúc này, dường như trời đất đảo lộn, càn khôn lật ngược, mọi người chỉ thấy mắt hoa lên, hồ Huyền Thiên Kính trước mặt đã biến mất rồi.
Nhưng điều thần kỳ là, hồ nước biến mất, ở chỗ này phải để lại một hố sâu. Đằng này gì cũng không có, chỉ có một vùng đồng bằng trải đầy cỏ xanh hoa lá ngút ngàn. Như thể hồ Huyền Thiên Kính chưa từng tồn tại.
Lúc này, bầy trời hơi tối sầm lại.
Cố Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ.
Chỉ thấy bầu trời vậy mà lại có thêm một hồ nước giống như một mặt gương sáng rực trên đó.
Chính là hồ Huyền Thiên Kính ở dưới mặt đất lúc nãy.
Hồ nước trong vắt, sáng lấp lánh, gợn sóng lăn tăn, bên trong thậm chí còn có rất nhiều người cá đang tung tăng bơi lội.
Bấy giờ, Cố Thanh Phong mới hiểu, tại sao hồ này được gọi là hồ Huyền Thiên Kính, bởi nó đúng là treo lơ lửng ở trên bầu trời.( 悬: Huyền nghĩa là Treo)
“Huyền Thiên bí cảnh mở ra rồi!” Có người hô lên.
Những lời này giống như tiếng súng nổ của trọng tài. Mọi người lập tức chạy xuống phía dưới hồ Huyền Thiên Kính, sau đó lấy lệnh bài thí luyện ra, rót thần lực vào trong kích hoạt lệnh bài.
Ngay lập tức, vô số lệnh bài thí luyện toả ra ánh sáng màu xanh lam, bao trùm lấy người cầm lệnh bài. Sau đó có một sức mạnh thần bí hút mọi người từ từ bay lên không trung, hoà vào bên trong hồ Huyền Thiên Kính, hoàn toàn tan biến.
Cố Thanh Phong thấy thế, lúc này mới biết, hoá ra lệnh bài thí luyện dùng như vầy à.
Cái thằng đã mong ngóng gặp yêu ma lắm rồi như hắn vội vàng chạy theo đoàn người đến dưới hồ Huyền Thiên Kính, cũng kích hoạt lệnh bài thí luyện.
Ánh sáng xanh lam óng ánh bao trùm lấy hắn, kéo hắn từ từ bay lên không trung, đâm đầu vào mặt hồ nước.
Ngay lúc này, Cố Thanh Phong thấy mình như không phải tiến vào trong nước, mà tiến vào một thế giới khác.
Không gian thay đổi, khiến người ta không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, không gian từ từ đình trệ lại, một luồng lực lạ hút mạnh lên người hắn, ném văng hắn ra ngoài.
Đợi đến khi Cố Thanh Phong định hình lại, thì hắn phát hiện trời đất thay đổi, mình đã vào bên trong Huyền Thiên bí cảnh.