Chương 427: Luật Bảo Vệ Yêu Ma Hoang Dã
“Đây cũng là Huyền Thiên bí cảnh sao? Ối chà! Yêu khí nồng nàn thế chứ! Cuối cùng về nhà rồi!” Cố Thanh Phong nhìn thế giới cổ xưa ở trước mặt, mừng đến phát điên.
Hắn quét quanh tứ phía, rõ ban nãy vào cùng một đống người, kết quả sau đấy xung quanh mình không một mống người.
Dễ nhận ra do không gian biến đổi lúc nãy đã tách đám đông ra rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng chẳng để tâm đến, trái lại còn thấy đến đây cũng giống như về nhà vậy.
Hắn hít lấy hít để, như một con sói đói đang đánh hơi mùi thơm của mồi ngon.
“Yêu khí bên này nồng hơn này, đi bên này vậy! Khà khà khà, các bé cưng ới ời, bản tôn đến đây!”
Cố Thanh Phong cười gắn hoá thành một luồng sáng luồn lách, vọt thẳng về phía xa.
Không mất bao lâu, hắn đã gặp con yêu ma đầu tiên.
Đó là một con hổ yêu Nhân Nguyên cảnh, toàn thân phủ kín một lớp lông đỏ rực. Trên người có một ngọn lửa bốc lên hừng hực, còn có lớp lông vằn như chứa dung nham nóng chảy.
Xích Diễm Hổ!
Grào!
Xích Diễm Hổ rít một tiếng về phía Cố Thanh Phong đang xông về phía mình, nó có thể cảm nhận được tu vi của đối phương chỉ mới là Thần Hồn cảnh, trong mắt lúc này cũng phóng ra sát ý khát máu.
Tứ chi phát lực, phóng thẳng về phía Cố Thanh Phong.
Đuỳnh!
Xích Diễm Hổ bổ nhào lên người Cố Thanh Phong, như trứng gà chọi đá.
Thiếu chút nữa chọi đến hoả diễm trên người mình cũng bị dập tắt.
Nó choáng cả đầu ngã vật xuống đất, còn chưa kịp nhận ra xảy ra chuyện gì, Xích Diễm Hổ đã cảm thấy đằng sau gáy mình đột nhiên nặng hẳn xuống, rồi ngay sau đó bị nhấc bổng lên.
“Mẹ kiếp! Cái loại Nhân Nguyên cảnh phế vật này nữa, đến cả tiếng cảnh báo của hệ thống mày cũng không đánh ra được, lấy mày để làm cái gì?”
Bịch!
Xích Diễm Hổ bị một đấm đập thành phấn.
“Yêu ma Nhân Nguyên cảnh giờ không được cái tích sự gì hết, ít nhất phải là Địa nguyên thì mới tàm tạm!” Cố Thanh Phong cụt hứng lẩm bẩm.
Đột nhiên, từ sâu bên trong ngọn núi đằng xa, vang đến một loạt tiếng nổ.
Ngay sau đó, một luồng yêu khí ngang tàng bùng ra.
Cố Thanh Phong hơi cảm ứng cái, lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Yêu ma Địa Nguyên đỉnh phong!”
Vèo!
Hắn biến mất ngay tại chỗ.
Khi bóng dáng hắn lần nữa xuất hiện, đã xuất hiện ở chỗ cách chỗ cũ vài dặm, đồng thời cũng đi đến trung tâm yêu khí bùng nổ.
Nhìn thật kỹ, nháy mắt giận run!
Chỉ thấy ba tu sĩ Địa Nguyên cảnh đang quần đấu một con Xích huyết lôi báo.
Xích huyết lôi báo bị đánh cho liên tục lùi về phía sau, trên người xuất hiện mấy vết thương do thần binh tạo ra, dòng máu đỏ sậm giống nham thạch nóng chảy tuôn ra đầy đất.
“Yêu đan của Xích huyết lôi báo Địa Nguyên đỉnh phong có giá lắm, hai vị đạo hữu, chúng ta hợp sức với nhau xông lên đi, đợi giải quyết nó xong, chiến lợi phẩm chia đều cho cả ba.” Một người trong số đó đề nghị.
Hai người kia gật đầu: “Chốt!”
Ngay đó, ba người tập trung toàn bộ thần lực, chuẩn bị giáng một đòn chí mạng lên người Xích huyết lôi báo.
“Con mẹ nó dừng tay hết lại cho bản tôn!”
Một tiếng rống từ trong miệng Cố Thanh Phong vọt ra, nháy mắt đã khiến ba người kia giật mình thảng thốt, dừng lại động tác, đều nhìn về phía vị khách không mời mà đến.
“Các hạ là người phương nào, chẳng lẽ lại muốn chia phần?”
“Chia cái mả mẹ nhà ngươi! Phắn mau cho ông!” Cố Thanh Phong hống hách ra lệnh.
Ba người vừa nghe xong, giận tím cả mặt, nhưng cơn giận của họ chỉ kéo dài một giây, sau đó cứng ngay trên mặt.
Bởi Cố Thanh Phong đã lấy Thiên lôi tử ra.
Ba người vừa nhìn thấy Thiên lôi tử, nghe sấm sét loé lên chớp giật trên đỉnh đầu, căng thẳng đến nuốt một ngụm nước miếng.
“Các hạ hơi…”
“Phắn!”
Cố Thanh Phong đang định cử động tiếp, chưa gì đã doạ cho ba người sợ đến tè ra quần, quay người chạy lẹ.
Sức uy hiếp của Thiên lôi tử thật sự quá khủng khiếp!
Giống như cầm lựu đạn ở thời hiện đại ấy, ai nhìn cũng thấy run cầm cập.
“Khoan đã nào!”
Cố Thanh Phong đột nhiên lắc người cái đứng chắc trước mặt ba người kia.
Ba người đều e dè nhìn Thiên lôi tử, khẩn trương nói: “Xích huyết lôi báo cho ngươi rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Làm cái gì? Ba người các ngươi tuỳ ý săn giết yêu ma hoang dã, vi phạm luật bảo hộ yêu ma hoang dã, mau nộp tiền phạt ra đây!”
Cả ba người cùng lúc ngẩn ra.
Dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, luật bảo hộ yêu ma hoang dã là cái quái gì thế?!
“Ngớ ra cái mịa gì đấy, mau giao nhẫn Càn Khôn ra đây.” Cố Thanh Phong tiện tay tung hứng Thiên lôi tử, nói.
Ánh mắt của ba người chuyển động theo sự lên xuống của Thiên lôi tử, lên xuống không ngừng.
Cuối cùng, dưới sự đe doạ của Thiên lôi tử, cả ba nộp phạt xong rồi cúp đuôi chạy.
Thấy ba người đã chạy xa, Cố Thanh Phong lập tức cất Thiên lôi tử, sau đó bày ra gương mặt hớn hở, nhìn về phía Xích huyết lôi báo: “Bé con ơi, vết thương có đau lắm không? Chỗ bản tôn có đan dược nè, có muốn một viên không nào?”
Nói xong, hắn đúng là lấy ra một viên đan dược chữa thương ném cho Xích huyết lôi báo.
Bởi hắn sợ nó bị thương quá nặng, dẫn đến việc không thể phát huy toàn bộ thực lực.
Ai ngờ, Xích huyết lôi báo đối mặt với đan dược bay đến, lại giơ móng vuốt lên, sau đó đánh bay ra ngoài.
“Nhân tộc hèn hạ! Bớt cái vẻ mèo già khóc chuột đấy đi, muốn hạ độc hả? Ngươi vẫn còn non lắm!” Xích huyết lôi báo ấy thế lại nói được tiếng người.
Cố Thanh Phong giận tím người: “Mày dám lãng phí thuốc của bản tôn à! Muốn chết hử?”
Lời còn chưa dứt, cơ thể hắn nhoắng cái đã xuất hiện trước mặt Xích huyết lôi báo, duỗi bàn tay to ra chộp lấy.