Chương 431: Hôm Nay Ngươi Phải Chết (1)
Cố Thanh Phong lẫn vào trong đám người không vừa ý. Bản tôn con mẹ nó còn chưa nói gì đây, trái lại các ngươi, đều đã phân công công việc xong rồi sao?
Lại muốn giết tiểu bảo bối đại bàng Kim Sí của bản tôn, còn muốn chiếm Hư Linh Thần Thủy?
Cố Thanh Phong lúc này muốn đứng lên cứu vớt đại bàng Kim Sí, nhưng nghĩ nghĩ lại, vẫn nên chờ thêm chút nữa.
Ở đây đại khái có hơn năm ngàn tu sĩ, tiến vào một vạn người, mấy ngày ngắn ngủi đã chết một nửa, trong đó có chết ở trong miệng yêu ma, cũng có không ít người chết dưới tay nhân tộc.
Trong số hơn năm ngàn tu sĩ còn sống sót, phân nửa cơ bản đều là Địa Nguyên Cảnh, Thiên Nguyên Cảnh cũng không ít, càng đừng nói đến mấy vị tuyệt thế thiên kiêu thực lực vượt xa Thiên Nguyên đỉnh phong.
Những người này tụ tập cùng một chỗ, thể hiện ra sức mạnh có thể nói là khủng bố.
TuyCố Thanh Phong tự tin Thần Đan cảnh vô địch, nếu một chọi một, tất cả mọi người ở đây, có một người tính một người, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nhiều con kiến cũng có thể cắn chết một voi.
Quả thật trước mắt Thiên Nguyên đỉnh phong cũng không thể phá thủng phòng ngự, nhưng hắn vẫn hiểu về điển cố nước chảy đá mòn.
Nước nhiễu trên đá, xin hỏi những tảng đá bị phá vỡ sao?
Đó tất nhiên là không có, nhưng cuối cùng tảng đá vẫn bị giọt nước phá ra lỗ hổng, chính là đạo lý này.
Thông kế thương tổn của năm ngàn tu sĩ thần đan cảnh lại, Cố Thanh Phong thật sự không cách nào cam đoan bản thân sẽ không bị thương, càng đừng nói đến mấy vị tuyệt thế thiên kiêu như Kiếm Si.
Bọn họ có thể phát huy ra sức mạnh vượt xa Thần Đan Cảnh.
Cố Thanh Phong đoán, nếu mấy người này toàn lực ra tay, lông tơ trên người mình nhất định sẽ bị hớt đi mấy sợi.
Không được, vẫn nên chờ bọn họ tiêu hao một ít sức mạnh rồi tính sau.
Đang lúc Võ Thiên Phong điều động tu sĩ, bày binh bố trận, cũng truyền đến động tĩnh của đại bàng Kim Sí bên kia, vang lên vô số âm thanh chim thú kêu.
Xa xa, chỉ thấy một mảnh mây đen cực kỳ khổng lồ chậm rãi bay tới.
Đợi đến gần nhìn mới phát hiện, đâu phải mây đen gì, rõ ràng là hàng vạn yêu ma chim.
Ngự Phong Thần Ưng, Xích Diễm Thiên Ưng, Lôi Bằng (chim bằng sấm sét), Kim Sí Điểu, Cự Chủy Hỏa Hạc (hồng hạc miệng lớn), Phong Điểu, Lôi Cưu (chim gáy sấm sét), Hắc Vũ Nha (quạ lông đen), vân vân…
Mấy trăm loại yêu ma khác nhau phi hành tới, che khuất cả bầu trời.
Tiếng kêu vang lên thành một mảnh, giống như lôi đình giáng thế.
Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như thế, cho dù là tu sĩ cường giả một phương như một đám mây, một số người nhát gan cũng không khỏi run rẩy như cầy sấy.
“Chư vị, cơ duyên ở ngay trước mắt, động thủ thôi!” Võ Thiên Phong hăng hái hét lớn một tiếng, ngay lập tức từ trong đám người nhảy ra, trên người nở rộ ra thần quang vô tận, nắm lấy hư không, một thanh Phương Thiên Họa Kích lóe ra hào quang màu đỏ sậm xuất hiện trong tay.
Bùm!
Một cú đánh quét ngang thiên quân!
Bùm ——!
Chỉ cần một kích này, vô số thi thể yêu ma ngã xuống đất như mưa.
Mọi người thấy Võ Thiên Phong uy thế như vậy, tinh thần ngay lập tức được nâng cao, cũng lao vào chém giết.
Trong lúc nhất thời, thần quang đầy trời, bảo quang chiếu sáng tương ứng, nhiễm hết nửa bầu trời.
Đại bàng Kim Sí thấy tiểu đệ thủ hạ bị người tàn sát, lúc này tức giận gầm lên một tiếng xống tới Võ Thiên Phong.
“Chư vị, xin giúp ta một tay.” Võ Thiên Phong nói với đám người Kiếm Si.
Đám người Kiếm Si cũng không hề do dự, dù sao tồn tại cấp bậc như đại bàng Kim Sí, nhất định cần mọi người hợp lực mới có phần thắng, cùng nhau xuất thủ toàn lực.
Bùm bùm bùm!
Thần quang vô tận, uy thế lay thiên động địa từ trên người mấy vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu này bộc phát ra, áp tới hướng đại bàng Kim Sí.
Đại bàng Kim Sí tất nhiên không cam lòng yếu thế, cả người kim quang lấp lánh, ngưng tụ sức mạnh đến cực hạn, không ngừng xông tới chém giết mọi người.
Cố Thanh Phong nhìn trận đại chiến có một không hai này tâm trạng sảng khoái, hắn nhìn chằm chằm tư thái đẹp trại của đại bàng Kim Sí trên bầu trời, trong lòng rục rịch.
Tuy nhiên một lát sau, sau khi hắn nhìn thấy trên mặt đất vô số tu sĩ cùng với thi thể yêu ma, thì hai mắt trong nháy mắt tỏa sáng.
“Người chết là lớn, vẫn nên cho vào Càn Khôn Giới trước thì tốt hơn.”
......
Nửa canh giờ sau, đại chiến đã đến hồi gay cấn.
Phe yên ma cùng với phe nhân tộc đều bị tổn thất nặng nề, chỉ có một mình Cố Thanh Phong kiếm được lợi.
Đám người Kiếm Si cũng đánh ra chân hỏa, các loại lá bài tẩy dưới đáy hòm đều bắt đầu hiện ra, tuy rằng trên người nhiễm máu, nhưng thần quang trong mắt không giảm, vẫn tràn trề ý chí chiến đấu.
Đại bàng Kim Sí cũng đỏ mắt, thấy bên phe mình tổn thất nặng nề, liên tiếp thất bại rút lui, biết hôm nay sắp thua, không thể không bắt đầu liều mạng, làm chó cùng rứt giậu.
Cố Thanh Phong thấy thế, biết đã đến lúc, cứ tiếp tục chờ đợi nữa thì đại bàng Kim Sí không chết cũng sẽ bị trọng thương, từ đó ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu, điều này cũng không phù hợp với lợi ích của hắn.
“Chư vị đạo hữu, cũng không cần giấu diếm gì nữa, con xúc sinh này đã đến cùng cực rồi, chúng ta ra một đòn phân định thắng bại!”
“Được!”
“Hay!”
“Ừm.”
Ngay lập tức, Võ Thiên Phong cùng những người khác bắt đầu chuẩn bị, ngưng tụ ra một cỗ khí thế khủng bố từ trên người bọn họ, thần quang trên người cũng rực rỡ đến cực hạn, từng người từng người dường như biến thành người ánh sáng, không nhìn thấy rõ diện mạo.