Chương 432: Hôm Nay Ngươi Phải Chết (2)
Đại bàng Kim Sí cũng biết đã đến thời khắc sinh tử quan trọng, nổi giận gầm lên một tiếng, kim quang kích động, giống như mặt trời mọc lên rực rỡ. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên từ giữa sân.
“Con mẹ nó đều dừng tay hết cho bản tôn!”
Giọng nói giống như sấm nổ!
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy một bóng người giống như dịch chuyển tức thời xuất hiện ở giữa trung tâm hai bên giao chiến.
Cả hiện trường trong nháy mắt đều kinh nhiên!
“Người nào!”
“Lại dám can đảm chen ngang vào lúc này!”
Đại bàng Kim Sí cùng với đám người Võ Thiên Phong đang ngưng tụ khí thế vào giờ khắc này đều hơi dừng lại.
Giờ khắc này, ánh mắt của toàn bộ người ở đây đều tập trung ở trên người Cố Thanh Phong.
“Các hạ là ai? Chẳng lẽ là muốn ngư ông đắc lợi sao?” Ánh mắt Võ Thiên Phong ngưng trọng nói.
Trong cảm giác của hắn ta, tuy tu vi của Cố Thanh Phong là Thần Hồn cảnh, nhưng tốc độ vừa rồi đột nhiên xuất hiện coi như là Thiên Nguyên cảnh cũng phải kém hơn một cấp bậc.
Một người có thể biểu hiện ra thực lực vượt xa cảnh giới bản thân, vậy chỉ có thể nói rõ người này có bí pháp hoặc bí bảo che giấu tu vi.
Hơn nữa, còn dám ra tay gây rối ở thời khắc đánh nhau sinh tử, nhất định không phải hạng người bình thường.
“Không phải không phải, nếu bản tôn muốn làm ngư ông đắc lợi, vậy tuyệt đối sẽ không đi ra vào lúc này, chờ các ngươi lưỡng bại câu thương rồi mới hiện thân, chẳng phải tốt hơn sao?”
Võ Thiên Phong nhướng mày: “Vậy các hạ chắn ở chỗ này, rốt cuộc có ý gì?”
Lúc này, nam tử huyết y Tiểu Diêm Vương ở một bên sớm đã mất đi tính nhẫn nại, không khỏi lên tiếng uy hiếp nói: “Không cần nói nhảm với hắn nữa, hoặc là cút, hoặc là chết!”
“Khặc khặc khặc…” Cố Thanh Phong trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Tiểu tử, dựa vào những lời này của ngươi, hôm nay ngươi phải chết!”
Ánh mắt Tiểu Diêm Vương lạnh lùng, huyết quang trong mắt chợt hiện ra, bộc phát ra bá đạo vô tận cùng sát ý khát máu.
“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi!”
Đột nhiên, tiểu Diêm Vương động thủ, ra một đòn lôi đình, phía sau lưng hiện ra dị tượng Huyết Hà đầy trời, dường như truyền đến từ Cửu U, mang theo mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, chậm rãi đi đến bao phủ Cố Thanh Phong!
“A, nhãi nhép không biết tự lượng sức mình, ánh đom đóm cũng dám tranh với ánh trăng!”
Nói xong, bàn tay Cố Thanh Phong lật lên, một quả Thiên Lôi Tử lóe ra vô số tia chớp xuất hiện trong tay.
Thứ này vừa xuất hiện, Tiểu Diêm Vương ngay lập tức biến sắc.
“Thiên Lôi Tử!!”
Hắn ta kinh ngạc hét lên, trong nháy mắt đã muốn lui về phía sau, đồng thời trên người dâng lên mấy đạo bảo quang, hiển nhiên tất cả đều là thần binh phòng ngự cấp bậc không thấp.
“Chết cho bản tôn!”
Vèo!
Thiên Lôi Tử hóa thành một đạo lôi quang mạnh mẽ đánh về hướng Tiểu Diêm Vương.
“Chư vị giúp ta!” Tiểu Diêm Vương liều mạng rống như điên.
Đám người Kiếm Si tuy rằng không thích Tiểu Diêm Vương, nhưng đối mặt với Cố Thanh Phong không rõ lai lịch, bọn họ vẫn lựa chọn ra tay.
Bùm ——!
Cả tòa Huyền Thiên bí cảnh dường như kịch liệt chấn động!
Vô số thiên lôi, giống như thủy ngân đổ xuống mặt đất, điên cuồng chạy lao tới, cắn nuốt hết tất cả, giống như một cảnh tượng của ngày tận thế.
Nơi thung lũng này cũng bị phá hủy trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, lôi quang tản đi…
Bóng dáng của đám người Kiếm Si hiện ra, cả người chật vật, mình mẩy đầy thương tích.
Đặc biệt Tiểu Diêm Vương cách Thiên Lôi Tử gần nhất, cả người cháy xém, nửa quỳ trên mặt đất, rõ ràng đã mất nửa cái mạng.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Thanh Phong đều tràn ngập vẻ hoảng sợ, đương nhiên, tất nhiên là sợ Thiên Lôi Tử hơn sợ hắn.
Cố Thanh Phong thì bĩu môi: “Đám gian thương Vạn Bảo Thương Hành này, con mẹ nó không phải nói Thần Đan cảnh không ai có thể ngăn cản sao? Dị mà cũng chả thấy chết một người nào!”
Thật ra, Vạn Bảo Thương Hành cũng không có nói dối, quan trọng là đối mặt với những người này, một đám đều là tuyệt thế thiên kiêu của các thế lực lớn, mỗi người đều có sức mạnh vượt qua giới hạn Thần Đan cảnh.
Lúc này, Cố Thanh Phong giống như bất chợt nghĩ tới cái gì đó, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía đại bàng Kim Sí đã trợn mắt há hốc mồm, hỏi: “Tiểu bảo bối, bản tôn không làm ngươi bị thương chứ?”
Đại bàng Kim Sí: “...”
Tiểu Diêm Vương nhân lúc Cố Thanh Phong đang quay đầu lại nói chuyện, hắn ta vội vàng lấy ra mấy viên đan dược trân quý từ trong nhẫn Càn Khôn, nuốt vào trong miệng, dược lực phát huy, lúc này mới hơi ổn định thương thế.
Mấy vị Thiên Kiêu khác cũng như thế.
Lúc này, Cố Thanh Phong đã quay đầu lại, nhìn về phía mọi người.
Chỉ là khi hắn nhìn thấy mọi người vậy mà đang nuốt đan dược, bất chợt giận tím mặt.
“Con mẹ nó ai cho phép các ngươi ăn đan dược của bản tôn!”
Trong lòng Thanh Phong cảm thấy bực bội, vừa rồi mấy người này nuốt đan dược đều là thượng phẩm, nếu đưa ra bên ngoài bán, ít nhất cũng có trị giá trăm vạn lượng nguyên thạch.
Tất cả đều là tiền của hắn!
“Con mẹ nó đừng ăn nữa!”
Cố Thanh Phong nhìn không nổi nữa, rống giận một tiếng trực tiếp lao tới bọn họ.
Mấy vị Thiên Kiêu tuy rằng bị Thiên Lôi Tử đả thương, nhưng trong mắt không hề sợ hãi, ngược lại ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
Vốn dĩ đều là loại người tâm cao khí ngạo, mặc cho ai bị một người đột nhiên xuất hiện ném một viên Thiên Lôi Tử, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Nhất là Tiểu Diêm Vương, hắn ta hoành hành bá đạo quen thói rồi, ỷ vào thực lực cùng với bối cảnh, đã từng có một đệ tử của tiểu tông môn đắc tội hắn ta, đều bị hắn ta trực tiếp tiêu diệt tông môn.
Huống chi hiện tại Cố Thanh Phong trực tiếp cho nổ hắn gần chết.