Chương 434: Đại Bàng Kim Sí: Ngươi Đừng Qua Đây! (2)
Thần quang trên người hắn ta ở dưới Canh Kim Kiếm Trận, từng tấc từng tấc bị tiêu diệt. Trong nháy mắt, Tiểu Diêm Vương đã bị kiếm quang nuốt chửng, không còn một mảnh xương!
Mọi người nhìn thấy Tiểu Diêm Vương chết thảm, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một cảm giác bi thương.
Cố Thanh Phong bễ nghễ nhìn đám thiên kiêu kia, lạnh lùng nói: “Giao nhẫn Khôn Giới ra, bản tôn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Hắn không có ý định giết toàn bộ những người này, dù sao những người này đại diện cho các thế lực lớn, nếu toàn bộ táng thân ở đây, sợ là Thanh Mộc Vực không còn chỗ cho hắn dung thân nữa.
Mọi người im lặng, vừa mới giao thủ ngắn ngủi, bọn họ đã hiểu rõ thực lực của Cố Thanh Phong, bất kì người nào cũng không có khả năng ngăn cản được kiếm trận ở đây.
Lúc này, Kiếm Si là người dẫn đầu bày tỏ thái độ, ném bội kiếm của mình cùng với nhẫn Càn Khôn ra.
Hắn là Kiếm Si, nhưng không phải ngu ngốc, tình thế hiện giờ so với người mạnh hơn mình, đối mặt với cường giả, cách tốt nhất chính là nghe lời.
Nếu đối phương không có ý định lạm sát, chỉ muốn một ít vật ngoài thân, vì mạng sống, nên bỏ ra thì phải bỏ ra.
Hắn ta không hoài nghi đối phương nói dối, bởi vì với thực lực của đối phương, hoàn toàn có thể giết sạch tất cả mọi người, sau đó lấy nhẫn Càn Khôn.
Những người còn lại thấy thế, tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng cũng lần lượt tháo nhẫn Càn Khôn ra.
Cố Thanh Phong vung tay lên, thu nhẫn Càn Khôn vào trong túi.
“Không tệ, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, được rồi, các ngươi có thể đi!”
Vì thế, một đám thiên kiêu mặt xám xịt rời đi, không lải nhải, không lôi kéo dây dưa, thực lực không bằng người ta, bất kể nói cái gì, nói gì cũng chỉ là nguỵ biện cho sự kém cỏi của bản thân mà thôi.
Nhìn thấy mọi người rời đi, sau đó Cố Thanh Phong nhìn về phía đại bàng Kim Sí.
“Khặc khặc….. Cưng à, lần này sẽ không có ai quấy rầy hai chúng ta nữa!”
Đại bàng Kim Sí nhìn nụ cười tà ác của Cố Thanh Phong, vô duyên vô cớ cảm thấy hoa cúc của mình căng thẳng.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Cố Thanh Phong móc ra một viên Bạo Nguyên đan, không nhanh không chậm đi về phía đại bàng Kim Sí.
“Ngoan, tiểu bảo bối, tới giờ uống thuốc rồi.”
“Ngươi ngươi… ngươi đừng qua đây!”
Đại bàng Kim Sí cực lực vỗ cánh, mấy đạo kim quang rực rỡ từ trên cánh nó bắn ra, hung hăng công kích về phía người Cố Thanh Phong, ý đồ ngăn cản bước chân của đối phương.
Tuy nhiên, tất cả đều vô ích.
Kim quang có thể chặt đứt núi rừng đánh vào người đối phương, nhưng đối phương lại hoàn toàn chẳng bị thương tí nào, thậm chí ngay cả làm cho bước chân của đối phương dừng lại một chút cũng không làm được.
Lộc cộc lộc cộc….
Cố Thanh Phong từng bước ép tới gần, viên dược hoàn nhỏ trong tay dần dần phóng đại trong mắt đại bàng Kim Sí.
Đại bàng Kim Sí cực kỳ hoảng sợ, muốn bỏ chạy, nhưng lại không nỡ bỏ Hư Linh Thần Thủy phía sau.
Chính lúc do dự trong chốc lát này, Cố Thanh Phong đã thi triển ra pháp thiên tượng địa, một bàn tay khổng lồ nâng lên bầu trời hung hăng bóp chặt cổ họng đại bàng Kim Sí, sau đó nhét viên dược hoàn nhỏ vào.
“Ô ô… ngươi… ngươi cho ta ăn cái gì!” Đại bàng Kim Sí nôn ọe, muốn nôn Bạo Nguyên đan ra, nhưng mà đan dược này vừa vào miệng đã tan ngay lập tức, trong nháy mắt đã được hấp thu.
Đang lúc đại bàng Kim Sí cho rằng mình sắp bị độc chết rồi, đột nhiên, nó cảm thấy yêu lực trong cơ thể sôi trào, lực lượng vô biên từ trong cơ thể nó dâng lên!
Sức mạnh đã tăng vọt một cách điên cuồng.
Thực lực của nó vốn dĩ đã tiếp cận nửa bước Thiên Nhân, giờ này khắc này đã vượt qua giới hạn kia, thành nửa bước Thiên Nhân cảnh chân chính, hơn nữa thực lực vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nhưng mà, đại bàng Kim Sí lại không chút vui sướng nào, bởi vì nó có thể cảm thấy rõ ràng được sinh mệnh lực của bản thân đang điên cuồng thiêu đốt, sợ là không đến một giờ ba khắc sẽ chết.
“Tên khốn! Rốt cuộc ngươi đã cho ta cái gì?”
Đại bàng Kim Sí điên cuồng rống giận, kim quang trên người cũng rực rỡ đến cực hạn, lúc này Huyền Thiên bí cảnh lại mơ hồ chuyển động.
Hiển nhiên cỗ sức mạnh này đã sắp vượt qua hạn chế của bí cảnh này.
“Ta muốn giết ngươi!”
Một luồng kim quang chói mắt hiện lên, đại bàng Kim Sí dường như dịch chuyển xuất hiện trước người Cố Thanh Phong, Đại bàng sở trường nhất vốn dĩ chính là tốc độ, hiện giờ thực lực tăng vọt, tốc độ của nó lại càng không có gì sánh bằng.
Đôi cánh màu vàng không ngừng tấn công về phía Cố Thanh Phong, đi qua nơi nào, không gian nơi đấy đều náo động.
Đối mặt với uy thế khủng bố này, Cố Thanh Phong tựa như một thuyền nhỏ đang phiêu bạt trong mưa gió, giống như vào giây tiếp theo sẽ bị lật úp.
Hắn không có ngồi chờ trở nên mạnh mẽ, mà ngang nhiên ra tay, chuẩn bị diễn một đợt trước, nếu không lỡ dọa người ta chạy mất, với tốc độ khủng bố bây giờ, hắn chắc chắn đuổi không kịp.
Sau một khắc, Trấn Ngục Ma Long cùng Trấn Ngục Thần Tượng hiện ra, không ngừng đánh với đại bàng Kim Sí.
Sóng xung kích cuồng bạo giống như sóng biển, khuếch tán về phía xung quanh, dường như vụ nổ hạt nhân, không ngừng cày bằng sơn cốc.
Đại bàng Kim Sí càng đánh càng kinh hãi!
Tại sao vậy? Vì sao thủ đoạn thực lực của đối phương đều không bằng mình, nhưng nó lại không cách nào lay động được tí nào!
Đang lúc suy nghĩ kinh hãi như thế, đại bàng Kim Sí đột nhiên thay đổi chiêu thức, nó bắt đầu lợi dụng tốc độ kinh người của bản thân không ngừng biến hóa thân hình, vây quanh Cố Thanh Phong.
Trong lúc nhất thời, đầy trời đều tràn ngập hư ảnh màu vàng, Cố Thanh Phong giống như bị kim quang cắn nuốt.