Chương 433: Đại Bàng Kim Sí: Ngươi Đừng Qua Đây! (1)
Tiểu Diêm Vương đứng dậy, trên người tràn ngập huyết quang, trong mắt tràn đầy sát ý, miệng lạnh lùng nói: “Ta không tin ngươi còn có Thiên Lôi Tử thứ hai! Đi chết đi!” Tiểu Diêm Vương nói xong, trực tiếp xung phong ra xông ra trước.
“Khặc khặc khặc…” Cố Thanh Phong bất chợt cười điên cuồng, trong lúc tập kích, bàn tay hắn lật lên, một viên châu lóe ra vô tận lôi quang xuất hiện trong tay.
“Thật ngại quá, đúng là bản tôn có thật.”
Vốn dĩ Tiểu Diêm Vương tràn đầy sát khí nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sát ý trong mắt ngay lập tức tiêu tán, sợ tới mức vong hồn bốc lên, quay đầu bỏ chạy.
“Chư vị giúp ta!”
Bùm!
Cố Thanh Phong ném Thiên Lôi Tử ra ngoài.
Tuy nhiên, lần này, đám thiên kiêu kia lại không có ai ra tay trợ giúp Tiểu Diêm Vương nữa, bởi vì bọn họ cũng sợ nha!
Rối rít bỏ chạy tứ tung.
Tiểu Diêm Vương nhìn thấy cảnh tượng này, mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, bởi vì hắn ta xông lên phía trước, cho nên hoàn toàn không kịp tránh né, trong lòng kêu khổ đời này của hắn ta coi như xong.
Nhưng hắn ta không ngồi chờ chết, mà toàn lực kích phát tất cả thần binh hộ thân, giãy dụa đến chết.
Ầm ầm!
Kèm theo một tiếng động lớn.
Lôi quang vô tận loé lên, Tiểu Diêm Vương trong nháy mắt bị lôi quang nuốt chửng.
Đám người Kiếm Si đã chạy ra khỏi phạm vi vụ nổ trong lòng cảm thấy ớn lạnh, bọn họ không bao giờ ngờ rằng, đối phương thật sự vẫn còn Thiên Lôi Tử, Tiểu Diêm Vương chỉ sợ là chết chắc rồi.
Lúc này, những thiên kiêu này cũng không khỏi sinh lòng nhụt chí lui về sau, bởi vì không ai có thể xác định đối phương còn có viên thứ ba hay không, viên thứ tư…
Tuy bọn họ tự biết bản thân có sức chiến đấu phi phàm, không sợ bất kỳ khiêu chiến nào từ đồng loại, nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, không ai muốn muốn bản thân ngay cả một chiêu cũng chưa kịp đánh ra, đã bị nổ chết.
Nhưng sau khi lôi quang tan hết, thân hình tiểu Diêm Vương hoàn hảo không tổn hao gì bất chợt hiện ra.
Vẻ mặt Tiểu Diêm Vương đờ đẫn: “Ta… ta vẫn chưa chết!?”
Ánh mắt của những người còn lại cũng sửng sốt, cường ngạnh chống lại Thiên Lôi Tử nhưng có thể chẳng bị thương chút nào sao?
Một lát sau, Tiểu Diêm Vương mới phản ứng lại, giận dữ nói: “Ngươi đùa giỡn ta! Thiên Lôi Tử này là giả!”
Cố Thanh Phong cười ác độc: “Đùa giỡn tên ngu ngốc nhà ngươi!”
Hắn cũng không có viên Thiên Lôi Tử thứ hai, viên vừa rồi thật ra là Thiên Lôi Tử hắn lợi dụng thiên lôi luyện chế của thế giới trong lòng bàn tay, bản chất giống nhau, chẳng qua trong đó ẩn chứa thiên lôi yếu hơn chút.
Mặt Tiểu Diêm Vương xấu hổ phẫn nộ: “Khốn khiếp! Không có Thiên Lôi Tử ngươi tính là cái thá gì, đi chết đi!”
“Khặc khặc…. Thiên Lôi Tử chẳng qua chỉ là thủ đoạn yếu nhất của bổn tôn mà thôi, nếu ngươi muốn chết, vậy bản tôn sẽ thành toàn cho ngươi!
Còn có các ngươi, những người được gọi là thiên tài, cùng nhau lên đi!
Cả đời bản tôn không có sở thích gì khác, sở thích lớn nhất chính là ngược đãi chết những thiên tài như các ngươi!”
Cố Thanh Phong thi triển Cửu Thiên Du Long Bộ, giống như một con chân long ngạo thế, tràn đầy uy thế, xông tới đám người thiên kiêu.
“Ngông cuồng!”
“Không biết sống chết!”
Một đám thiên kiêu xôn xao tức giận mắng chửi, bọn họ hiểu rất rõ, Huyền Thiên bí cảnh không cách nào tiến vào cường giả Thiên Nhân Cảnh, cho nên đẳng cấp cao nhất ở đây chính là Thiên Nguyên đỉnh phong!
Cường giả ngang cấp, bọn họ đều không sợ hãi!
“Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp!”
“Thần Ma Luyện Thể! Phương Thiên Họa Kích!”
“Ngũ Phương Trấn Ma Quyền!”
Mấy đạo công kích uy thế đầy trời đánh về phía Cố Thanh Phong, mấy vị thiên kiêu liên thủ, không Thần Đan cảnh nào có thể ngăn cản được!
“Khặc khặc… Thật tuyệt vời! Để cho bản tôn sung sướng một chút đi!”
“Canh Kim Kiếm Trận!”
Xoạc xoạc xoạc!
Cố Thanh Phong cầm hộp kiếm vàng trong tay, vỗ mạnh một cái, lập tức ba mươi sáu đạo thần quang bắn ra!
Những kiếm quang này dựa theo pháp môn thần bí nào đó, ngưng kết thành trận ở trên bầu trời, vô tận Canh Kim kiếm khí bộc phát ra.
Trong một khoảnh gian, bầu trời dường như có vô số mặt trời sáng lên!
“Đi!”
Theo mệnh lệnh của Cố Thanh Phong, ba mươi sáu đạo kiếm quang nghênh đón công kích của các vị Thiên Kiêu.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên, không gian dường như yên tĩnh trong chớp mắt, ngay sau đó, sóng xung kích cực kỳ cuồng bạo tản ra bốn phía, mặt đất xung quanh nứt ra từng tấc từng tấc, nham thạch trong nháy mắt nát bấy, từng cây cổ thụ hóa thành vụn gỗ khắp đầy trời!
Có một mớ hỗn độn trong trận!
Còn đám thiên kiêu kia, như bị sét đánh, nhao nhao bay ngược ra ngoài, giống như sờ mở tắc lộ, trong miệng máu tươi phun ra!
“Điều này làm sao có thể!” Tiểu Diêm Vương lộ ra vẻ kinh hãi, miệng kinh ngạc hét lên.
Sắc mặt của Võ Thiên Phong cuồng biến, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: “Vì sao lại mạnh như vậy!”
Chỉ có một mình Kiếm Si, trên mặt kinh ngạc nghi ngờ không xác định: “Nghịch Lân kiếm! Làm sao ngươi có kiếm môn chí bảo của ta!”
Cố Thanh Phong nghe vậy thì có hơi sửng sốt, Nghịch Lân Kiếm?
Lại là đồ của Kiếm Môn?
Chẳng lẽ nữ tử áo trắng trong cấm địa Thái Sơ kia là người trong kiếm môn?
Quên đi, quản nàng ta là người nào, đã rơi vào trong tay bản tôn, vậy thì đều là của bản tôn!
“Các ngươi được gọi là thiên tài, chẳng qua cũng như thế thôi sao! Chết đi!”
Kiếm quang rực rỡ đầy trời ngay lập tức hội tụ lại, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng, hung hãn tập kích Tiểu Diêm Vương.
“Ngươi tên là Tiểu Diêm Vương đúng không? Hôm nay bản tôn sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương chân chính!”
“Không!!”
Tiểu Diêm Vương mắt muốn nứt ra, điên cuồng rống giận, thần quang trên người đột nhiên bộc phát, muốn ngăn cản một đòn này, nhưng mà, tất cả đều vô ích.