Chương 438: Đế Kinh
Dùng thời gian ba ngày mới có thể thoát ra được, suýt nữa chết trong đó. Nhưng người trước mắt này, sợ ba giây còn chưa đến, đã khôi phục lại sự tỉnh táo minh mẫn, rốt cuộc là hắn có tư chất kinh khủng đến mức nào?
Tư chất đến vậy, e rằng Thiên đế hồi trẻ cũng chỉ được đến thế thôi nhỉ?
“Thì ra Đế Kinh của Kiếm Môn các ngươi tên là “Kiếm Điển”, nói thật, tên này hơi đơn giản.” Cố Thanh Phong lẩm bẩm.
“Kiếm pháp của thiên hạ này xuất phát từ Kiếm Môn, Kiếm Thiên Đế kiến tạo Đế Kinh chính là người đầu tiên luyện Kiếm đạo, bởi vì vậy nên có câu nói, đại đạo bắt đầu từ cái đơn giản nhất, ngoại trừ một chữ “Kiếm” ra, thì không có bất cứ tiền tố nào phù hợp xứng để ghi thêm vào mặt ngoài của Đế Kinh nữa.”
Cố Thanh Phong gật đầu, nhưng không phản bác, bởi lúc hắn quan sát Kiếm điển, biết đối phương nói rất xứng danh.
“Được rồi, kết thúc ở đây thôi, bản tôn cũng nên rời đi rồi.”
Cố Thanh Phong đang định phủi mông rồi đi, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Kiếm Si chằm chằm.
Nhìn đến nỗi Kiếm Si phát hoảng: “Ta đã tuân theo giao hẹn đưa Đế Kinh cho ngươi rồi, chả lẽ ngươi còn muốn giết ta ư?”
Cộp, cộp, cộp…
Cố Thanh Phong đi đến trước mặt Kiếm Si: “Bản tôn giữ lời, tất nhiên sẽ không giết ngươi, thế nhưng, có một chuyện bản tôn thắc mắc mãi, ngươi mù thật hả? Sao bản tôn cứ cảm thấy ngươi nhìn thấy được nhỉ?”
Kiếm Si nghe thế cười khổ một hồi, sau đó im lặng tháo gấm đen quấn quanh mắt xuống, lộ ra cặp mắt đen nhánh sáng ngời.
“Đệch!” Cố Thanh Phong trực tiếp mắng to, “Không phải ngươi vì luyện được Tâm Kiếm, tự chọc mù hai mắt rồi à?”
Kiếm Si có chút xấu hổ: “Đạt đến cảnh giới này như ta, gãy tay đứt chân còn mọc lại được nữa là hai con mắt.”
“Nói thế, đôi mắt này của ngươi tự mọc ra à?”
“Ừ.” Kiếm Si gật đầu.
“Thế con mẹ nó sao ngươi cứ bịt mắt suốt ngày thế?”
“Tất nhiên là không muốn để những thứ ghê tởm ở thế gian này làm bẩn hai mắt rồi.”
“Sủa tiếng người.”
“À thì… tại ngày xưa tuổi trẻ ngông nghênh, bởi vì chuyện tự đâm mù hai mắt làm mình làm mẩy ầm ĩ, thiên hạ ai cũng hâm mộ, bây giờ nhỡ bị người ta phát hiện ra… Tổn hại hình tượng của tông môn, nên là…”
Cố Thanh Phong: “...”
Như nào hắn cũng không thể lường được, nhìn thiên tài kiếm đạo lạnh lẽo cô quạnh này, hoá ra lại có một mặt có khiếu hề hước đến vậy.
Đây chính là hậu quả của việc mù quáng đắp nặn hình tượng đấy, bị người đời tôn sùng đẩy lên vị trí cao quá, bây giờ muốn đi xuống cũng không xuống được.
“Giả ngầu” thoáng qua chỉ là “giả ngầu” thoáng qua, sau đó cả nhà trả giá gấp bội để đuổi theo cái giá “ngầu” đó.
Đáng đời!
“Này thì trẻ trâu này, tự mình giải quyết đi ha.”
Cố Thanh Phong quẳng mấy câu này xong, liền hoá thân thành vệt kim quang biến mất tại chỗ.
Kiếm Si vội vàng quét mắt xung quanh, thấy bên cạnh không có ai, bấy giờ mới thở phào một hơi, sau đó lấy gấm đen che mắt lại.
Y thầm nghĩ, đối phong học được Kiếm điển, e rằng ra khỏi Huyền Thiên bí cảnh chẳng bao lâu cũng bị tiền bối Kiếm Môn phái đến giết chết, bí mật của y vẫn chưa bị bật mí.
...
Khoảng cách Huyền Thiên bí cảnh kết thúc còn chưa đến mười ngày.
Trong vòng mười ngày này, Cố Thanh Phong không tu luyện Kiếm điển, mà chia quân thành hai đường, phân thân đi tế luyện thần kiếm mới lấy được, bản thể đi khắp nơi tìm người, trắng trợn sai phái các tu sĩ bên trong Huyền Thiên bí cảnh cướp đoạt bảo vật, sau đó ngoan ngoãn giao nộp ra đây.
Mười ngày thoáng cái đã trôi qua.
Hành trình bên trong Huyền Thiên bí cảnh lần này của Cố Thanh Phong phải nói là kiếm bộn, không chỉ vơ vét được không ít bảo bối, còn vắt kiệt hàng ngàn tu sĩ khác.
Những tu sĩ này phần lớn đều là hạng người thiên kiêu, cả đám xuất thân giàu có.
Chỉ riêng Thần binh hắn đã lấy được hơn năm ngàn món, trong đó Thần kiếm có hơn một ngàn thanh, tuy rằng trong đó thì Thần binh hạ phẩm chiếm số lượng đa số, nhưng chất lượng không thắng được số lượng nhiều mà!
Cộng thêm bảo bối bên trong Huyền Thiên bí cảnh, hiện giờ giá trị tài sản của Cố Thanh Phong đã trương phình lên đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Một số tiểu tông môn còn không giàu bằng hắn.
Đương nhiên, trong những ngày đó các thiên kiêu bởi vì bất mãn bị áp bức, cùng nhau đoàn kết đứng lên, kéo bè kéo phái một đám hùng hậu muốn vây đánh Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong vì muốn bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc, dành riêng một canh giờ bị đánh không hoàn thủ.
Kết quả đợi đến khi đám tu sĩ kia mệt chết đi sống lại, hắn thì bình an vô sự, mọi người lập tức tuyệt vọng không dám phản kháng nữa.
Tất nhiên, Cố Thanh Phong cũng không phải người ăn miếng lại không trả miếng. Đợi đến khi đám tu sĩ kia sức cùng lực kiệt, không nói hai lời đè cổ xuống đánh một trận.
Nam thì đánh gần chết, nữ đánh mông nở hoa!
Cuối cùng…
Vù!
Một tiếng vang thật lớn truyền khắp Huyền Thiên bí cảnh.
Cánh cửa lớn của bí cảnh chậm rãi mở ra, kết thúc một cuộc lữ trình kinh thiên động phách kích thích vô cùng.
Cũng ngay lúc này, vô số thiên kiêu vui đến phát khóc, khắp chốn mừng vui, chạy như phát điên về phía đại môn.
Bên ngoài Huyền Thiên bí cảnh, người bên tông môn, bên thế gia đang đợi con em nhà mình, vừa nhác thấy con em nhà mình vui đến phát khóc chạy đến như vậy.
Trong lòng không khỏi mừng như điên, cho rằng lần này con em thu hoạch được tương đối khá, nếu không tại sao lại vui đến phát khóc thế được?
Bên trong đám người, Cố Thanh Phong thi triển một loạt pháp thuật như đại tiểu như ý, ẩn thân thuật, liễm tức thuật, vân vân và mây mây, lén lút trà trộn vào, chạy ra khỏi Huyền Thiên bí cảnh.