Chương 439: Uy Hiếp Đến Từ Thiên Nhân (1)
Hắn cũng không dám ngông nghênh đi ra ngoài, dù sao đám thiên kiêu này ít nhất đều có trưởng bối ở bên ngoài tiếp ứng đấy. Không cần nghĩ cũng biết, đám thiên kiêu này nhất định sẽ mang tất tần tật những chuyện hắn làm ra kể cho trưởng bối nhà mình biết, đến đó, đúng là náo nhiệt rồi.
Hợp sức tấn công!
Cố Thanh Phong lặng lẽ di chuyển trong đám người, thuận tiện quan sát những trưởng bối của thiên kiêu kia, đúng là không nhìn không biết, nhìn cái biết mặt nhau ngay.
Một, hai, ba, bốn, năm….
Đệt con mịa! Có hơn một chục vị cường giả Thiên Nhân cảnh.
Nhưng lại không có tồn tại cấp bậc Thiên quân, dù sao tồn tại đến cảnh giới này, ai lại rỗi hơi rảnh việc đi đón trẻ con nữa.
Nhưng vấn đề là, đến cả Thiên nhân cũng có đánh lại được đâu!
Kim Sí Đại Bằng dùng toàn lực bạo phát, cũng chỉ được nửa bước tiến vào cảnh giới Thiên nhân, điều này cũng đồng nghĩa, thực lực của Cố Thanh Phong bây giờ đánh bán bộ Thiên nhân không sao hết, chống lại Thiên nhân chân chính thì hơi tốn sức, huống hồ ở đây không chỉ có một Thiên nhân, mà có hơn chục người!
Không trêu vào được, sủi thôi!
Cố Thanh Phong không dám thi triển tung địa kim quang đào tẩu. Dù tung địa kim quang nhanh thì nhanh thật, nhưng cũng gây chú ý quá, kim quang tạo ra đúng là chói mắt, ngầu lòi quá xá.
Cho nên hắn lựa chọn từng chút từng chút một rời khỏi đám người.
Ngay lúc đang lủi đi, những đám thiên kiêu kia đã bắt đầu khóc lóc kể lể mách tội với các trưởng bối nhà mình rồi.
“Thanh Nhi, vi sư thấy con sau khi đi ra vui mừng quá, thế ở trong Huyền Thiên bí cảnh lấy được cơ duyên lớn gì rồi?”
Nữ tử tên là Thanh Nhi ngay lập tức hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt tủi thân, khóc lóc kể lể: “Sư tôn, làm gì có cơ duyên lớn gì, có điều lại có một kẻ thù cực cực lớn ạ.
Người này không chỉ cướp nhẫn Càn Khôn của đệ tử, còn bắt đệ tử làm chân sai vặt nữa, mỗi ngày, không phải thay hắn đào linh quáng, thì tìm linh dược.”
“Cái gì?! Sao lại có chuyện như vầy được?”
“Sư tôn, chuyện đấy chưa phải tồi tệ nhất đâu, tồi tệ nhất là, người này không bắt tiện nhân Ngô Huyên kia đào quáng, hắn đối xử khác!”
“Hả? Thế Ngô Huyên làm gì?”
“Tiện nhân Ngô Huyên kia ngày ngày đều sống nhẹ nhàng nhất, xoa bóp cho người đó thôi. Sư tôn, người nói xem dựa vào cái gì? Dung mạo đệ tử kém hơn ả ta sao?”
Nữ tử tên Thanh Nhi tức giận đến nỗi thở hổn hển, tuy nhiên nàng thở dốc mạnh thế, nhưng độ cung phập phồng ngực của nàng ấy cũng chẳng đáng kể lắm.
“Tên khốn khiếp vô liêm sỉ đấy, hắn ở đâu! Vi sư đi tìm hắn!”
....
“Ngọc Nhi, sao ở trong bí cảnh chân bị thương à, đi đường khập khiễng thế, đến đây nào, sư thúc ở đây có đan dược chữa thương thượng hạng này.”
“Oa…” Ngọc Nhi khóc oà lên: “Sư thúc, chân Ngọc Nhi không sao hết, là mông!”
“Sao? Thế nào lại không cẩn thận thế, bị thương đến cả mông à?”
“Ngọc Nhi bị người đánh, rõ ràng những nữ tu khác chỉ bị đánh mấy chục cái, thế nhưng người ấy lại đánh Ngọc Nhi hơn trăm cái, bảo mông ta to…”
Cảnh tượng tương tự đâu đâu cũng thấy, chỉ chốc lát, mũi mâu nhọn của mọi người tất cả đều hướng lên người Cố Thanh Phong.
Một đám cường giả Thiên nhân cảnh phát động thần niệm cường đại dò xét khắp nơi, cố gắng tìm kiếm tung tích của Cố Thanh Phong, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì hết.
Bản thân thực lực của hắn đã là bán bộ Thiên nhân cảnh, hơn nữa nhờ vào đủ loại thủ đoạn thần kỳ quái lạ, muốn lừa quan mặt cảm giác của Thiên cảnh dễ như bỡn.
Đang lúc hắn âm thần tự mãn, dần dần rời xa đoàn người này.
Đột nhiên, bầu trời bỗng chuyển thành màu máu, một bóng người tắm mình trong hào quang huyết sắc từ trên cao mọc lên, đứng ở trên không trung, như một vầng trăng máu treo lơ lửng.
“Tặc tử, đền mạng cho Thiếu chủ nhà ta!”
“Là Huyết Hà Thượng Nhân của Địa Ngục Môn!” Trong đám người có tiếng kinh hô truyền đến.
“Xảy ra chuyện gì rồi, nghe câu này, Tiểu Diêm Vương bị ai giết rồi?”
Bấy giờ, một vài thiên kiêu mới đi ra ngoài, liền kể chuyện Tiểu Diêm Vương bị giết ở trong Huyền Thiên bí cảnh cho trưởng bối nhà mình nghe.
Sắc mặt cả đám thiên kiêu đổi sắc kỳ lạ, có vài người thậm chí bắt đầu có chút hả hê.
Tiểu Diêm Vương thân là thiên kiêu số một Địa Ngục Môn, đã mặc định được phong làm môn chủ tương lại trong nội bộ rồi, không ngờ thiên kiêu đến thế lại chết như vậy.
Như này so ra, thiên kiêu nhà mình tuy bị cướp nhẫn Càn Khôn, biến thành khổ sai trong khoảng thời gian ngắn, bị đánh sưng mông, nhưng chí ít không chết, hình như vẫn chấp nhận được.
Cùng lúc đó, trong lòng mọi người cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ về Cố Thanh Phong, rốt cuộc là người thế nào, sư thừa là người phương nào, lại có năng lực áp chế cả đám thiên kiêu như thế?
Àm ầm.
Một loạt tiếng vang lớn đi qua, phong vân trên bầu trời biến sắc, sấm sét vang dội, sâu trong biển mây có thứ gì đó liên tục trào lên, dường như có thứ gì đó đáng sợ đang dâng lên vậy.
Thời gian dần trôi, biển mây như bị thứ gì đó xá rách, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người cực lớn, rõ ràng chính là gương mặt của Huyết Hà thượng nhân.
Giống như một thiên thần đang nổi giận, quan sát chúng sinh.
Cố Thanh Phong bình tĩnh nhìn uy thế kinh thiên của Huyết Hà thượng nhân kia, chẳng có bất kỳ lo lắng nào hết, chỉ là cuồng nộ vô năng mà thôi, dù sao cũng đâu thể phát hiện ra mình được.
Nói đúng hơn chiêu này có chút giống chiêu Thiên Bằng hàng thế của Kim Sí Đại Bàng, đây chính là Thiên Nhân pháp tướng của Thiên nhân cảnh trong truyền thuyết!