Chương 441: Cứ Đuổi Tiếp Đi! Bản Tôn Đến Nhà Rồi
Một vệt sáng vàng chói mắt hiện ra từ trên người Cố Thanh Phong, ngay sau đó hắn liền bùng nổ với tốc độ không tưởng, chớp mắt đã mất hút ở chân trời. Nét mặt Huyết Hà thượng nhân khẽ thay đổi, thầm nói tốc độ quá nhanh.
Huyết quang loé lên, lập tức bám sát gót Cố Thanh Phong.
Nhưng dưới sự bộc phát toàn lực của Tung Địa Kim Quang, cho dù Huyết Hà thượng nhân có là cường giả Thiên Nhân cảnh thì vẫn chậm hơn một chút.
Huyết Hà thượng nhân cũng không nóng vội, bởi vì gã biết, dựa vào sức lực của Cố Thanh Phong căn bản không thể duy trì được tốc độ này quá lâu. Đợi sức lực tiêu hao hết, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp.
Mười mấy vị Thiên Nhân còn lại thấy thế cũng vội hoá thành độn quang, truy đuổi Cố Thanh Phong.
Bọn họ có hai mục đích, một là báo thù cho con cháu nhà mình, hai là muốn xem thử có thể chấm mút được gì hay không.
Đồ ngu cũng nhìn ra Cố Thanh Phong rất có tiền. Mấy ngàn thanh Thần kiếm đó cộng thêm cả một cây thần binh, cùng với độn quang còn nhanh hơn cả Thiên Nhân cảnh, thậm chí có thể đỡ được một đòn có chiến lực khủng khiếp từ Thiên Nhân. Tất cả đã nói rõ, trên người tên nhóc này có bí mật động trời.
Bí mật như thế, Thiên Nhân cảnh nhìn thấy cũng động tâm.
“Huyết Hà đạo hữu, tên nhóc đó ở trong Huyền Thiên bí cảnh đã cướp đoạt nhẫn Càn Khôn của đệ tử nhà ta, còn ra tay đả thương người. Vẫn mong đạo hữu giao nó cho bổn tọa xử lý.”
“Cái rắm, các ngươi đừng có nhúng tay vào. Tên nhãi đó đã phá huỷ sự trong sạch của đồ đệ ta, phải do Thiên Hà tông ta xử trí.”
Một đám Thiên Nhân vừa đấu mồm, vừa rượt đuổi không ngừng. Ai cũng muốn bắt Cố Thanh Phong vào tay, không cho người khác tranh giành.
Tuy trên miệng thì lấy danh nghĩa báo thù, nhưng trong tâm lại có chút tâm tư khác. Thật ra mọi người đều rõ ràng, chỉ là không nói thẳng toẹt ra mà thôi.
Dù sao cũng là đại năng Thiên Nhân cảnh, ít nhiều gì cũng cần mặt mũi.
Cố Thanh Phong đang chạy trốn phát hiện người truy đuổi mình càng ngày càng nhiều. Từ một Huyết Hà thượng nhân đã tăng lên đến mười mấy người, mẹ nó còn toàn là Thiên Nhân cảnh nữa.
Được thôi! Đám rùa thúi các ngươi, chờ Bản tôn mạnh lên rồi, thế nào cũng cướp sạch tông môn các ngươi không chừa một mống!
“Thằng nhãi đằng trước kia, đừng chạy nữa, ngoan ngoãn đến chỗ của lão phu. Tuy ngươi đả thương đệ tử của lão phu, nhưng chỉ cần ngươi chịu đi theo lão phu về tông môn nhận lỗi chịu phạt, lão phu bảo đảm tính mạng của ngươi sẽ an toàn.
Nếu không, một lát nữa ngươi rơi vào trong tay Huyết Hà thượng nhân rồi, thì chính là sống không bằng chết.”
Huyết Hà thượng nhân dẫn hàng đầu nghe vậy liền phẫn nộ: “Lão thất phu! Tên khốn này đã giết thiếu chủ nhà ta, phải theo ta về Địa Ngục Môn chờ Môn chủ xử trí. Các ngươi dám cả gan nhúng tay!”
“Giết thiếu chủ nhà ngươi có là gì chứ. Trong nhẫn càn khôn thằng nhãi này cướp được có báu vật của tông môn ta, hắn phải theo ta trở về!”
Đám Thiên Nhân cảnh đó càng nói càng vô lý, Cố Thanh Phong nghe thấy cũng bực mình.
“Đám già xảo quyệt các ngươi vô sỉ vừa thôi. Thèm muốn vảo vật trên người bổn tọa thì nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc thế kia, mẹ nó đúng thật là biết dát vàng lên mặt mình.”
“Hừ! Thằng nhãi láo xược!”
“Nói xằng nói bậy! Lão phu chính là Thiên Nhân, sao phải thèm muốn chút bảo vật tầm thường đó của ngươi chứ.”
“Tiểu tử, đừng có giãy duạ nữa. Mau ngoan ngoan giơ tay chịu trói đi!”
Bà mẹ! Đám già mà không nên nết này!
Cố Thanh Phong chửi thầm trong lòng, hắn cảm thấy sức lực trong cơ thể mình càng ngày càng ít, liền biết Tung Địa Kim Quang không kiên trì được bao lâu nữa.
Một khi không thể thi triển Tung Địa Kim Quang, dựa vào tốc độ của bản thân, căn bản chạy không bì được với cường giả Thiên Nhân cảnh.
Kế trước mắt, chỉ có bước vào cấm địa Thái Sơ mới coi như là an toàn.
Về phần thế giới trong lòng bàn tay, Cố Thanh Phong cũng không xem xét đến nữa. Đối mặt với một đám Thiên Nhân cảnh, vẫn nên tận lực không để lộ thế giới trong lòng bàn tay thì hơn.
Ngay lúc lực lượng của hắn sắp hao hết, chân trời rất xa đằng kia hiện ra một góc của cấm địa Thái Sơ, Cố Thanh Phong thấy thế liền vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng đã tới!
Lúc này, sau lưng lại lần nữa truyền đến âm thanh của đám Thiên Nhân đó.
“Nhãi con, phía trước chính là cấm địa Thái Sơ, trong đó bị thiên đạo trù yểm, tiến vào trong thần hồn ắt sẽ tan biến. Hiện giờ ngươi đã không còn chỗ trốn, tốt nhất là ngoan ngoãn cùng lão phu trở về tông môn chịu phạt, như vậy còn có đường sống.”
“Chàng trai, lão phu không phải Huyết Hà ngu xuẩn đó, giữa ngươi và ta thù hận không sâu, chỉ cần ngươi đồng ý trả lại chí bảo của tông môn ta, lão phu bảo đảm tính mạng ngươi sẽ an toàn.”
Đối mặt với lời khuyên can của mọi người, Cố Thanh Phong lộ ra nụ cười nhạo. Hắn lập tức dốc hết sức thi triển Tung Địa Kim Quang, vèo một cái chui vào trong cấm địa Thái Sơ.
Các vị Thiên Nhân không khỏi biến sắc, mọi người dồn dập dừng bước đứng trước ranh giới của cấm địa Thái Sơ, không ai dám vào trong.
Cố Thanh Phong đứng trong cấm địa Thái Sơ, cười gằn nhìn đám Thiên Nhân đó: “Khặc khặc khặc… Bản tôn đến nhà rồi, mẹ nó các ngươi đuổi tiếp đi chứ!”
“Tiểu tử, ngươi đừng phạm sai lầm nữa nhanh ra đây đi. Bản tọa nhất định bảo đảm cho mạng của ngươi.”
“Dựa vào tu vi của ngươi, chỉ chốc lát sau sẽ hồn phi phách tán, mau ra đây!”
“Khặc khặc khặc… Ta ra con mẹ ngươi, ngươi có gan thì vào đâu đi!”
Cố Thanh Phong nhìn nét mặt của một đám Thiên Nhân giống như ăn cứt, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái một trận.