Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 500: Đạt Được Tiên Thể (2)

Chương 500: Đạt Được Tiên Thể (2)

Bởi vì Cố Thanh Phong vừa mới thu được Kiếm Thể Bất Diệt, cho nên khí tức còn chưa ổn định, bởi vậy bị Độc Cô Nguy tinh mắt nhận ra một vài đầu mối. Ánh mắt của hắn càng lúc càng kích động.
“Bất… Kiếm Thể Bất Diệt!? Ấy vậy mà ngươi lại nhận được Kiếm Thể Bất Diệt của Kiếm Thiên Đế!!”
Một viên đá làm gợn ngàn lớp sóng, sau khi mọi người nghe thấy bốn chữ Kiếm Thể Bất Diệt, trong nháy mắt liền xôn xao!
Có đánh chết bọn hắn cũng không ngờ rằng, truyền thừa của Kiếm Thiên Đế lại chính là Tiên thể mà bản thân hắn vốn đã có sẵn!
Cố Thanh Phong gật đầu, thốt ra một câu khiến người ta căm ghét vô cùng: “Không phải Kiếm Thể Bất Diệt hoàn chỉnh, chỉ là cấp bậc ngang với thánh thể mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Mọi người chỉ thấy trái tim thắt lại. Chỉ? Mà thôi? Không đáng nhắc tới?
Đây là lời con người có thể nói ra à?
“Vậy hiện tại chẳng phải ngươi đã có tam thánh thể rồi sao?” Một vị thủ tọa đột nhiên la lên.
“Suỵt.” Cố Thanh Phong liếc người đó: “Nho nhỏ thôi! Chỉ là tam thánh thể mà thôi, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.”
Miệng Cố Thanh Phong thì nói “nho nhỏ”, nhưng giọng thì lớn hơn ai hết. Mọi người ở đây đều là tu sĩ, nghe thấy mấy lời này khóe miệng cũng phải co giật.
Nhưng cũng không dám chỉ trích gì, bởi vì bọn họ biết chàng trai đứng trước mặt mình đây là Thiếu niên Thiên Đế!
Thiên tư như thế, hắn không thành đế thì ai thành?
“È hèm…” Lúc này Cố Thanh Phong bỗng dưng tằng hắng hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thật ra thì… Thật ra ta không phải tam thánh thể mà là tứ thánh thể.” Cố Thanh Phong tỉnh rủi tiết lộ một tin tức động trời.
“Tứ thánh thể!?”
Đám người lập tức kinh ngạc hô lên, đưa mắt nhìn nhau.
“Tứ thánh thể của ngươi từ đâu ra?” Độc Cô Nguy không thể nào tin.
Cố Thanh Phong mỉm cười, không nói gì.
Nhưng một giây sau!
Grào!
Một tiếng rồng ngâm cùng với tiếng voi rống vang khắp thiên địa.
Ngay sau đó, ảnh ảo của Trấn ngục ma long và Trấn ngục thần tượng xuất hiện, che trời rợp đất! Hơi thở thô bạo hung ác quét qua nơi đây!
Thậm chí một vài đệ tử tu vi thấp bị dọa đến mức lui về phía sau lia lịa, tê liệt ngồi bệt xuống đất.
Đương nhiên Cố Thanh Phong vẫn chưa dùng toàn lực, nếu không giải phóng hết sức mạnh của Trấn Ngục Long Tượng Thể có thể đạt đến Thiên nhân cảnh, quả thật biến thái quá mức.
Trong chớp mắt, sắc mặt đám người Độc Cô Nguy thay đổi kịch liệt, quả thật đã kinh hãi đến tê dại.
“Lại…lại thêm một thánh thể nữa!!!” Một vị thủ tọa đã sốc đến mức lạc cả giọng.
Cố Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, nụ cười càng rạng rỡ thêm.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác vạn người chú ý này, không hề để tâm đến việc để lộ Trấn Ngục Long Tượng Thể.
Bởi vì đây là chuyện bình thường.
Tam thánh thể vốn đã vang dội cổ kim, là độc nhất vô nhị, muốn khiêm tốn cũng không nổi.
Nói trắng ra là hiện nay tiên thể chưa xuất hiện, bàn về thiên tư thì tam thánh thể chính là đệ nhất thế giới.
Cũng giống như ngươi là người giàu nhất thế giới, nhà có ba ngàn tỷ hay bốn ngàn tỷ cũng chẳng chênh nhau quá nhiều, dù thế nào cũng tiêu không hết.
Đây chính là suy nghĩ của Cố Thanh Phong lúc bấy giờ chính là: Nếu đã huênh hoang đến mức độ này rồi, miểu sát Thiên đế sớm muộn gì cũng vang danh thiên hạ, vậy còn khiêm tốn cái nỗi gì!
Cứ phách lối đến cùng!
Người muốn tính kế ngươi sẽ không vì ngươi có thêm một thánh thể hoặc ít đi một thánh thể mà từ bỏ ý định ấy.
Vậy cớ sao không bung lụa?
Phải nói với tất cả mọi người rằng: Ông đây đỉnh vậy ấy!
“Đây là thánh thể gì?” Độc Cô Nguy tê dại cất tiếng hỏi.
“Trấn Ngục Long Tượng Thể. Ta từng tu luyện một môn công pháp luyện thể gọi là Trấn ngục long tượng công. Kết quả ai ngờ sau khi tiếp nhận Bất diệt kiếm thể, lần này ba loại thánh thể trong cơ thể dường như sinh ra một loại phản ứng huyền diệu nào đó. Cuối cùng chẳng biết sao mà lại đẻ ra một thánh thể.”
Cố Thanh Phong làm bộ than vãn: “Chưởng môn sư huynh, huynh nói chuyện này có phiền không? Ta có nhiều thánh thể như vậy, cơ thể sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?”
Độc Cô Nguy: “...”
Nghe thấy kiểu lời móc mỉa như thế, mọi người chỉ cảm thấy đạo tâm sụp đổ. Mẹ nó đây cũng gọi là vấn đề sao?
Vậy xin ngươi nhường cho chúng ra vấn đề đó đi!
“Được rồi, tản ra hết đi! Cố Thanh Phong, ngươi đi theo ta.” Độc Cô Nguy nói câu này xong rồi vội vã đưa Cố Thanh Phong cùng Thất mạch thủ toạ đi.

Trong đại điện của Kiếm môn.
Nơi đây không có người ngoài, chỉ có Độc Cô Nguy và thất mạch thủ tọa.
Độc Cô Nguy và mọi người đang nhìn Cố Thanh Phong như nhìn quái vật.
Cả người Cố Thanh Phong có hơi mất tự nhiên. Hắn là người đàn ông trưởng thành, bị nhiều lão già nhìn chằm chằm như thế đương nhiên là không thoải mái rồi.
Cho nên hắn không nhịn được nhích về phía Lâm sư tỷ.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trên người đối phương, trong lòng cũng ổn đỉnh đôi chút.
“Các vị, mọi người thấy thế nào về chuyện của Cố Thanh Phong?” Độc Cô Nguy bỗng nghiêm mặt hỏi.
“Khó bề tượng tưởng.”
“Huyền diệu lạ lùng.”
“Trước chưa từng nghe.”
“Xưa chưa từng thấy.”
“Này này này, mọi người đang chơi trò nối thành ngữ đấy à?” Cố Thanh Phong không nhịn được cà khịa.
“Cố Thanh Phong, ngươi biết tư chất của mình có nghĩa là gì không?” Độc Cô Nguy nghiêm trọng hỏi.
“Nghĩa là ta chính là thiếu niên thiên đế?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất