Chương 504: Sát Cơ (2)
Sau đó chính là Cố Thanh Phong xuất hiện đối thoại với Độc Cô Nguy, và thể hiện Trấn Ngục Long Tượng Thể. Thấy một màn này, các chưởng môn của những thế lực lớn cũng không ngồi yên nổi nữa, vẻ mặt mỗi người đều kinh hãi, luôn mồm kêu không thể nào.
Nhất là vị Lôi Đảo chủ của đảo Thiên Lôi nhảy dựng lên, đôi mắt hổ nhìn chằm chặp cảnh tượng đó.
“Thế gian này có thiên tài như vậy sao? Sinh cùng một thời đại với hắn thì những người khác chẳng phải sẽ sống dưới cái bóng của hắn cả đời ư?”
Mọi người liền rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đều là cường giả thời đại này, tất nhiên nhìn ra được Lưu Ảnh Châu này không bị ai giở trò, nói cách khác, hết thảy những thứ này đều là thật.
Trên đời thật sự có người thiên tư tuyệt vời như vậy. Nếu như coi những thiên kiêu trên thế giới này là những vì sao, vậy thì Cố Thanh Phong chính là mặt trời, một vầng mặt trời từ từ dâng lên, đủ để làm chòm sao mờ nhạt.
Để ngăn chặn loại chuyện như vậy phát sinh, nhân lúc mặt trời còn chưa mọc phải khiến hắn dập tắt mãi mãi.
Sau một hồi lâu, Đoạn Trường Sinh của Vô Song phủ đột nhiên nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thật ra ý của hắn là đồng ý với đề nghị của Vương Diêm.
Những người còn lại cũng nhìn về phía Vương Diêm, trong ánh mắt lộ vẻ không nói cũng hiểu.
Vương Diêm nhìn lướt qua đám người, khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Vây công Kiếm môn, buộc bọn chúng giao Cố Thanh Phong ra.”
“Lý do thì sao?” Chưởng môn Kiếm Tinh Hà của Thiên Kiếm Sơn lạnh lùng hỏi.
“Chư vị cũng đừng quên chuyện mà tên nhãi Cố Thanh Phong làm trong Huyền Thiên bí cảnh trước đây. Chúng ta chỉ cần phóng đại nó ra, sau đó truyền bá ra ngoài, biến Cố Thanh Phong thành một tên đồ đệ tội ác tày trời, như thế là có thể lấy danh nghĩa chính đạo chinh phạt hắn! Bảo Kiếm môn cho chúng ta một câu trả lời.”
“Kế này rất hay.”
“Được đấy.”
“Hay.”
Cố Thanh Phong không biết rằng hắn đã khiến những cơn sóng ngầm ở thế giới bên ngoài âm thầm khởi động, càng không biết rằng đang có một âm mưu nhắm vào hắn đang ngấm ngầm hình thành.
Hắn bây giờ đang vô cùng đắc chí vừa lòng, cách đây không lâu, Độc Cô Nguy đã tuyên bố với trên dưới Kiếm Môn phong hắn làm Đế Tử, ban cho rất nhiều tài nguyên tu luyện, thiên tài, địa bảo, thần binh, nguyên thạch, trong phút chốc danh tiếng của hắn vang danh vô song.
Nói chung, bây giờ bất cứ khi nào chỉ cần hắn bước ra ngoài sẽ có một nhóm người hâm mộ thậm chí là đệ tử hâm mộ đổ xô tới.
Bây giờ Cố Thanh Phong không dám quang minh chính đại ra ngoài nữa, hắn nhất định phải cải trang.
Nếu không, thật sự không thể chịu nổi sự nhiệt tình của những người hâm mộ, quan trọng là bây giờ tiêu chuẩn của hắn rất cao, mỹ nữ bình thường căn bản không thể lọt vào mắt xanh của hắn, nếu không phải là mỹ nữ tuyệt thế thì không thích.
Nhưng làm sao có thể có nhiều mỹ nhân tuyệt thế như vậy, hắn cũng không muốn bị những kẻ mê muội bình thường kia lợi dụng cho nên chỉ có thể cải trang khi ra ngoài.
Phải nói rằng trước đây hắn rất thích hưởng thụ không khí như này, nhưng bây giờ thì khác, những người phụ nữ đó giống như những con sói đói, mắt họ lóe sáng lên khi nhìn thấy hắn, điều này khiến Cố Thanh Phong luôn có cảm giác vai trò bị đảo ngược.
Giống như mình mới là mỹ nhân tuyệt thế, sau đó ngày nào cũng bị một đám sắc lang vây quanh, điên cuồng lợi dụng.
Một hôm, Cố Thanh Phong sử dụng thuật ẩn thân, thuật liễm tức và thuật vô thanh, lặng lẽ lẻn vào Thanh Sương Phong, đương nhiên không phải hắn tới đó để nhìn trộm nữ đệ tử tắm rửa, bây giờ hắn đã không còn cần đi nhìn trộm nữa rồi, chỉ cần hắn nói một tiếng thì ngay ngày mai động phủ nhà mình có thể biến thành nhà tắm nữ rồi.
Có rất nhiều nữ nhân thèm muốn vẻ đẹp của hắn, càng có nhiều nữ nhân thèm muốn thân phận Đế Tử của hắn.
Hắn lẻn vào Thanh Sương Phong là để tìm Lâm thủ tọa, hắn tìm nàng ta vì muốn lấy Phong Thiên Cấm.
Lúc đầu, cả hai đã thống nhất rằng chỉ cần đạt được thứ hạng mười người đứng đầu trong Kiếm Tháp để lấy được Phong Thiên Cấm.
Phong Thiên Cấm này là thứ Cố Thanh Phong đã thèm muốn từ lâu rồi, điều này có liên quan đến việc hắn có được tự do trong tương lai hay không, chứ không phải là bị ma quỷ giam cầm.
Ngọn núi phía sau Thanh Sương Phong là thánh địa tu luyện của Lâm thủ tọa.
Cố Thanh Phong đến cửa động rồi gõ cửa.
“Lâm sư tỷ, ta đến rồi.”
Tuy nhiên, hắn gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Cố Thanh Phong cau mày.
Chẳng lẽ không có ở nhà sao?
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, trong động đột nhiên truyền đến một chút ma khí dao động mơ hồ.
Cố Thanh Phong lập tức vui vẻ đắc chí, Lâm sư tỷ độ kiếp rồi sao?
Động phủ được trận pháp bảo vệ, nhưng rõ ràng lại có một chút ma khí dao động truyền ra ngoài, đây chẳng phải là vì ma khí trong động đã vô cùng dày đặc đến mức trận pháp cũng không ngăn cản nổi nữa?
Lâm sư tỷ đã bị tâm ma xâm chiếm, độ kiếp thất bại rồi sao?
Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Trong lòng Cố Thanh Phong thầm nghĩ rồi lập tức bố trí trận pháp cách ly ở phía sau núi, cô lập tất cả động tĩnh ở phía sau núi.
Hắn không muốn người khác quấy rầy khoảnh khắc hạnh phúc này, nếu không, một khi ma khí bộc phát, kinh động đến những người có cấp bậc cao của Kiếm Môn, thì đó không còn là chuyện của mình nữa rồi.
Làm xong tất cả những thứ này, hắn lập tức mở đồng tử Phá Vọng ra, bắt đầu tìm kiếm sở hở của trận pháp trước cửa động.
Bởi vì lúc trước hắn được đi theo Nam Cung Tuyết học tập về kiếm trận một thời gian nên tu vi trận pháp của hắn cũng tiến bộ hơn rất nhiều, lại kết hợp thêm với đồng tử Phá Vọng thì lại càng dễ dàng phá vỡ trận pháp.