Chương 507: Hòa Làm Một Với Bản Tôn Đi (2)
Hai tay hắn điên cuồng xé ma khí trên người tâm ma, tham lam hét lớn: “Ma khí! Của ta! Tất cả là của ta! Thêm nữa! Cho ta thêm nữa nhanh lên!!” Bây giờ tâm ma đang vô cùng hoảng sợ, điên cuồng đánh Cố Thanh Phong như điên, tiếng hệ thống thông báo cũng vang lên điên cuồng.
Trong lòng Cố Thanh Phong vô cùng vui sướng như mở cờ trong bụng, nụ cười trên mặt càng ngày càng biến thái
“Chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”
Cố Thanh Phong chờ đợi đối thủ tấn công vẫn chưa thấy thỏa mãn, hắn giống như ác quỷ ăn thịt người, điên cuồng cắn nuốt thân thể tâm ma, đoạt lấy phần lớn ma khí nhét vào trong miệng.
Dù sao cách thức tấn công của tâm ma cũng là để ma khí xâm nhập vào cơ thể, nếu đối phương xâm nhập lâu như vậy không bằng để hắn giúp một tay, chủ động nuốt ma khí vào bụng
Tâm ma lần đầu tiên gặp một con người hung tàn như vậy, trước giờ luôn luôn là tâm ma cắn nuốt người khác chứ làm gì có lý nào tâm ma lại bị kẻ khác cắn nuốt?
“Cứu mạng!”
Tâm ma sợ hãi kêu cứu, muốn chạy trở về Tâm Ma giới, bây giờ nó thấy thật hối hận, tại sao phải tranh giành nhau hạ giới chứ?
Có vô số tâm ma ở Tâm Ma giới, mỗi lần có người độ Tâm ma kiếp sẽ có vô số tâm ma tranh nhau xông ra.
Nhưng vì pháp tắc Thiên Đạo mỗi lần chỉ có một con được phép xuống, cho nên phải xem ai gần hơn, tranh đoạt nhanh hơn.
Điều khiến tâm ma này sợ hãi chính là nó không ngờ lần hạ giới lại nguy hiểm như vậy, lại có người ăn thịt tâm ma!?
Tâm ma không hình không dạng, nó là một sự kết hợp của tâm trí méo mó và những cảm xúc tiêu cực bên trong con người, có thể nói là bất tử bất diệt, rất khó bị tiêu diệt trong hoàn cảnh bình thường.
Nhưng đối mặt với sức mạnh to lớn của hệ thống, nó yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh.
Tâm ma cố gắng giãy giụa, nhìn về phía lỗ đen cách đó không xa muốn đi trở về đó, nhưng chưa đi ra hai bước, Cố Thanh Phong đã nắm lấy mắt cá chân của nó, kéo nó trở về.
“Không!!!” Tâm ma tuyệt vọng gào lên một tiếng, cố gắng vương một cánh tay về phía lỗ đen, đáng tiếc khoảng cách càng ngày càng xa.
Cố Thanh Phong cưỡi lên người tâm ma, không còn hài lòng với việc dùng tay xé nó ra nữa, hắn há to miệng, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp bắt đầu gặm tâm ma.
Hắn nuốt từng ngụm lớn ma khí, sau đó bắt đầu xâm nhiễm vào thần hồn của hắn, sau đó dưới sự biến đổi của hệ thống, chúng trở thành Tâm Ma lực hòa vào trong cơ thể.
Một lúc sau, tâm ma hoàn toàn mất đi hình người, hóa thành một đám sương mù màu đen, toàn bộ chui vào trong miệng Cố Thanh Phong.
Lâm Diệu Khả một đen một trắng ở bên cạnh đã ngừng chiến đấu từ lâu, cả hai người đều ngây người ra, sững sờ nhìn vào Cố Thanh Phong đang ăn tươi nuốt sống tâm ma, vào lúc này, bất kể là đen hay trắng, cả hai đều cảm thấy vô cùng căng thẳng, da đầu họ tê dại.
Sụt!
Sau khi ăn tâm ma xong, Cố Thanh Phong đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tà ác vô cùng tham làm nhìn hai người họ.
Lâm Diệu Khả đen trắng lùi lại một bước, vẻ mặt có chút khiếp sợ.
“Khà khà khà. . . Còn một con nữa!” Cố Thanh Phong nói, thè cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm khóe miệng.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng tới đây!” Lâm Diệu Khả áo đen sợ tới mức quay đầu muốn chạy trốn.
Vút!
Cố Thanh Phong biến thành một bóng đen nhanh chóng lao về phía Lâm Diệu Khả trong bộ đồ đen.
Hắn ôm chặt cơ thể đối phương, ánh mắt cực kỳ tham lam nhìn cơ thể nàng ta, nhếch miệng cười nói: “Ngoan ngoãn hòa làm một với bản tôn đi!”
Sau khi nói xong, hắn hoàn toàn không quan tâm đến sự tấn công điên cuồng của Lâm Diệu Khả, lập tức ôm mặt đối phương rồi bắt đầu gặm nhấm.
Với mỗi vết cắn, một lượng lớn ma khí cũng bị nuốt vào cơ thể.
Bóng dáng của Lâm Diệu Khả trong bộ đồ đen dần mờ đi, tiếng hét của nàng ta cũng ngày càng yếu ớt.
Đinh!
Tâm Ma lực đã đạt đến giới hạn cao nhất, chúc mừng ký chủ đã có được [Bất Diệt Ma Hồn].
Bất Diệt Ma Hồn: Thần hồn của chính bản thân bị những đặc tính của tâm ma xâm nhiễm, bị biến đổi, có được đặc tính bất diệt như của tâm ma, có thể xâm nhiễm vào tâm trí người khác như tâm ma, khơi dậy cảm xúc tiêu cực của người khác và gây ra trạng thái tiêu cực, chẳng hạn như mê muội, điên loạn, tiêu cực, v.v… và thao túng cảm xúc, ham muốn của người khác.
Một lúc lâu sau, Lâm Diệu Khả mặc đồ đen cũng bị nuốt chửng.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong đứng dậy rồi nhìn Lâm Diệu Khả mặc bộ đồ trắng.
Lâm Diệu Khả sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng ăn ta.”
Cố Thanh Phong lau đi ma khí còn sót lại ở khóe miệng, khôi phục lại thần thái tuấn tú trước đây, cười ấm áp nói: “Sư tỷ, tỷ đừng đùa, tỷ là người bình thường ta kính trọng nhất, ngưỡng mộ nhất, sao ta có thể ăn tỷ được? Còn nữa, tỷ không phải tâm ma, ta ăn tỷ làm gì?”
“Ngươi thật sự là Cố sư đệ sao?” Lâm Diệu Khả lúc này vô cùng nghi ngờ
“Đương nhiên, sao có thể là giả được.”
“Vậy tại sao ngươi có thể ăn tâm ma?”
Cố Thanh Phong nói dối không chớp mắt: “Tứ Thánh Thể đã xảy ra đột biến, khiến cơ thể ta có tác dụng khống chế được một lượng lớn ma khí. Sư tỷ, tỷ nhìn bên ngoài nghĩ là t đang ăn tâm ma, nhưng thật ra ta chỉ đang thanh tẩy ma khí của bọn họ thôi.
Nghiêm túc mà nói, tâm ma ăn không ngon lành gì, ta làm như vậy là để cứu sư tỷ thôi!
Được rồi sư tỷ, ta ra ngoài trước rồi nói sau đi.”
Cố Thanh Phong nói xong lập tức biến thành một luồng sáng, đi ra khỏi thế giới nội tâm của Lâm Diệu Khả.