Chương 508: Bất Diệt Ma Hồn
Trong hang động. Hai người họ vẫn duy trì tư thế thân thiết, và một số bộ phận của Lâm Diệu Khả hơi bị biến dạng vì bị áp sát.
Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai cùng mở mắt ra.
Lâm Diệu Khả nhìn Cố Thanh Phong gần ngay trước mặt, sợ hãi lùi lại, nhưng sau khi nhận ra, nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn, dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng nàng ta, làm thế có phần vô lễ.
“Cố sư đệ, ngươi. . . Ngươi không sao chứ?” Lâm Diệu Khả lại tiến lên một bước, muốn kiểm tra tình trạng của Cố Thanh Phong, dù sao hắn cũng ăn đến hai tâm ma.
Nhưng Cố Thanh Phong phất phất tay nói: “Sư tỷ yên tâm, ta không sao, Tiên Thiên Thần Thánh Thể là khắc tinh của ma khí, khả năng của các Thánh Thể cũng hỗ trợ lẫn nhau, bây giờ cơ thể ta đã miễn nhiễm với ma khí rồi.
Lâm Diệu Khả gật đầu, nàng ta tin những lời của Cố Thanh Phong, dù sao thì trước nay cũng chưa từng có Tứ Thánh Thể, nếu chúng có sự sinh ra những sự hỗ trợ lẫn nhau một cách thần kỳ cũng không phải gì kỳ lạ.
Những chuyện này đều không được lịch sử ghi chép, cho nên Cố Thanh Phong nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao những người khác cũng không hiểu được.
Ngay khi Lâm Diệu Khả đang định nói tiếp, đột nhiên nguyên khí trong trời đất bạo động dữ dội, một vòng xoáy nguyên khí hình thành trên đỉnh đầu nàng ta, nguyên khí trời đất nồng đậm giống như thác nước đổ ngược vào trong cơ thể nàng ta.
Thấy vậy, Lâm Diệu Khả vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi xuống vận công, điên cuồng ngấu nghiến nguyên khí trời đất, ánh sáng thần thánh vô tận tỏa ra từ cơ thể nàng ta, chiếu lên làn da trắng nõn khiến nàng ta giống như một nữ thần.
Một lúc lâu sau, Lâm Diệu Khả mở mắt ra, đôi mắt đẹp dịu dàng vô cùng vui mừng, và một luồng khí đáng sợ từ cơ thể nàng ta thoát ra ngoài.
“Cuối cùng ta cũng trở thành Ngũ Kiếp Thiên Nhân rồi! Sau này chỉ cần siêng năng tu luyện, lĩnh ngộ Thiên Quân Ý Cảnh, như vậy chắc chắn sẽ có thành tựu Thiên Quân!”
“Chúc mừng sư tỷ.” Cố Thanh Phong đứng bên cạnh cười chúc mừng.
Lâm Diệu Khả tỏ ra biết ơn: “Lần này là nhờ có sư đệ, nếu không nhờ ngươi, chỉ sợ ta vẫn đang lạc trong Tâm Ma kiếp này, ơn cứu mạng không biết báo đáp thế nào, nếu sau này có việc gì cần sư tỷ giúp, ta quyết không từ nan!”
“Sư tỷ quá lời rồi, ta và sư tỷ là đồng môn, chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là việc sư đệ nên làm.” Cố Thanh Phong cười nói.
Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ, sau câu không biết nên báo đáp ơn cứu mạng thế nào không phải nên là lấy thân báo đáp sao?
Sau đó, cả hai trò chuyện một lúc để giải tỏa bầu không khí xấu hổ sau khi ăn tâm ma, vào lúc này, Lâm Diệu Khả chợt nghĩ ra một điều.
Nàng ta kinh ngạc nói: “Cố sư đệ, ngươi nói như vậy, chẳng phải có nghĩa là có thể giúp đỡ người khác vượt Tâm ma kiếp bất cứ lúc nào?”
“Chắc là như vậy, lúc đó ta không nghĩ quá nhiều, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải mau chóng cứu sư tỷ, bây giờ nghĩ lại thì chắc cũng có thể giúp được người khác.”
Cố Thanh Phong sững sờ nói, nhưng thực ra nụ cười trong lòng hắn dần trở nên tự phụ, hắn cố ý nói dối, cố ý dẫn dắt để Lâm Diệu Khả suy nghĩ đến hướng này.
Đến lúc đó, Lâm Diệu Khả sẽ báo cáo chuyện này với Độc Cô Nguy, sau đó tất cả những cường giả ở Kiếm Môn muốn vượt quá Tâm ma kiếp thì không phải đều sẽ tìm đến bản tôn nhờ hỗ trợ sao?
Tâm ma mạnh mẽ và tà ác như thế, bản tôn có thể giúp bọn họ chế ngự nó, có phải bọn họ sẽ đồng ý bỏ ra một cái giá không nhỏ không?
Sau đó, nghĩ xem những chuyện này có nghĩa là?
Bằng cách này, hắn có thể kiếm được lợi ích từ cả hai phía, thế gian này còn có việc mua bán nào có lợi hơn nữa không?
“Thật tốt, Cố sư đệ, ngươi có năng lực thanh tẩy thiên ma, ngươi quả thực chính là phúc tinh của Kiếm Môn, có ngươi trợ giúp, thực lực tổng thể của Kiếm Môn sẽ tăng lên một tầng nữa, Thiên Nhân Ngũ Kiếp, mỗi kiếp lại mạnh hơn kiếp trước nhiều, Tâm ma kiếp càng khó vượt qua.
Không biết có bao nhiêu cường giả đã có cơ hội xưng là Thiên Quân, nhưng tất cả họ đều đã chết trong Tâm ma kiếp.” Lâm Diệu Khả xúc động nói.
Cố Thanh Phong hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, Tâm ma kiếp này mạnh như vậy sao? Sao mình không có cảm giác gì vậy? Nói chung mùi vị cũng không tệ lắm.
Lâm Diệu Khả dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Cố Thanh Phong, giải thích: “Cố sư đệ, ngươi có khả năng khắc chế tâm ma, đương nhiên ngươi sẽ không cảm thấy khó khăn.
Nhưng người khác thì khác, mỗi người đều có thất tình lục dục, cả đời chắc chắn sẽ có điều hối hận, có những chuyện khó khăn muốn được giải thoát, trong Tâm Ma kiếp những điểm yếu trong lòng này sẽ bị phóng đại gấp vạn lần để Tâm Ma lợi dụng sơ hở này.
Tâm ma khác với những sinh vật khác, nó là tập hợp của ma tính và cảm xúc tiêu cực, đó là tà niệm, cho dù ngươi có cơ thể cường tráng, thần lực cao cường cũng không thể làm bọn chúng bị thương chút nào, cho nên khi đấu với Tâm ma không thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khác, chỉ khi đạo tâm vô lậu mới có thể làm được, nhưng để đạt đến mức đạo tâm vô lậu dễ vậy sao?
(Đạo tâm vô lậu: tâm không gian dối, không lọc lừa)
Ta trước đây cũng vậy, tưởng rằng có ngươi làm rạng danh Kiếm Trận Nhất Mạch, ta sẽ có thể cởi bỏ nút thắt, nhưng ai biết, niềm vui do sự phù phiếm đó mang lại suýt chút nữa khiến ta choáng váng, càng ngày càng lún sâu hơn.
Cho nên, lần độ Tâm Ma kiếp này nếu ngươi không đến kịp thì mạng ta xem như tiêu rồi.
À, đúng rồi, Cố sư đệ, sao hôm nay lại tình cờ đến đây hôm nay thế?”