Chương 514: Đế Ma Kiếm Đang Nhìn
“Đương nhiên, vi huynh nói là trước kia thôi. Vạn năm trước, khi đó nhân tài Kiếm môn đông đúc cũng đã từng xuất hiện một vị đệ tử có thiên tư thiên đế, đã từng nhận được sự đồng ý của Đế Ma kiếm, có thể mượn dùng sức mạnh của đế binh trong phút giây ngắn ngủi.” “Nhưng bây giờ Đế Ma kiếm đã nhập ma, không dễ nói chuyện như trước đó nữa, cho dù sư đệ ngươi có thiên tư hơn người nhưng chỉ sợ hi vọng cũng không lớn.”
“Chẳng qua vi huynh vẫn hi vọng ngươi có thể thử một lần, dù sao bây giờ đã đến thời điểm sinh tử tồn vong của Kiếm môn, thời kì phi thường cần phải làm chuyện phi thường.”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi nhanh lên đi.” Cố Thanh Phong không chờ kịp đã nói.
“Cố sư đệ, an tâm đừng vội, khoảng cách giữa thời gian các thế lực lớn tấn công đến còn khoảng hơn hai tháng nữa, nhất thời không vội. Ngươi vừa mới đột phá, cảnh giới chưa ổn định, bằng không…”
“Sư huynh!” Cố Thanh Phong đột nhiên mang vẻ mặt nghiêm túc ngắt lời, nói: “Nguyên nhân mọi chuyện bắt nguồn từ ta, là ta đã liên lụy Kiếm môn, bây giờ ta đã có cách phá cục, sư đệ nguyện ý mạo hiểm thử một lần, một ngày chưa giải quyết được nguy cơ Kiếm môn thì ta vẫn còn thấp thỏm lo âu, làm sao còn có tâm tư tu luyện? Chúng ta vẫn nên đi lấy ma kiếm trước đi.”
“Haiz, cũng được.” Độc Cô Nguy nói với vẻ cảm khái: “Cố sư đệ đối với bản môn cực kỳ chân thành, vi huynh đều nhìn thấy cả, vậy trước tiên cứ đi theo ta đi.”
Nói rồi, Độc Cô Nguy liền đã Cố Thanh Phong rời đi, những thủ tọa còn lại cũng không đi theo, bởi vì không đủ tư cách.
Đế Ma kiếm chính là đế binh, là chí bảo quan trọng nhất của Kiếm môn, chỉ có Thái Thượng trưởng lão, môn chủ và đế tử mới có tư cách tiếp xúc.
Sau một lúc lâu, dưới sự dẫn đầu của Độc Cô Nguy, hai người đi xuyên qua từng trận phong cấm, đi đến bí cảnh bên trong tiểu thế giới.
“Không nghĩ đến thế mà Đế Ma kiếm lại bị giấu ở trong một mảnh không gian khác.” Cố Thanh Phong nói với giọng cảm khái.
“Đế Ma kiếm là vốn gốc của Kiếm môn, nơi để nó tất nhiên bí ẩn. Cố sư đệ, nơi đây chính là Kiếm Trủng, không chỉ là nơi ẩn thân của Đế Ma kiếm mà đồng thời cũng là nơi ẩn cư bế quan của thái thượng trưởng lão. Thái thượng trưởng lão lão nhân gia làm công việc ngày đêm thủ hộ Đế Ma kiếm, một bên là phòng ngừa người ta lấy trộm, một bên là phòng ngừa Đế Ma kiếm bạo động.” Độc Cô Nguy giải thích nói.
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu, dò xét bốn phía xung quanh Kiếm Trủng.
Cái tên Kiếm Trủng đúng là danh xứng với thực, là một mảnh đất màu đỏ hồng xây dựng trên ngọn núi lửa, khói đen đậm đặc không ngừng bốc ra từ miệng núi lửa khiến cho nơi này tối tăm không thấy ánh mặt trời, thứ duy nhất có ánh sáng là nham tương.
Dòng dung nham chảy ra từ miệng núi lửa, giống như vô số những con sông nhỏ uốn lượn không ngừng trải rộng cả mặt đất, ánh lửa màu đỏ sậm tràn ngập cả một mảnh đất trời.
Mà trên mặt đất ngoại trừ nham tương là những thanh tàn kiếm cắm trên mặt đất, phần lớn đã tàn tạ không chịu nổi, ánh sáng ảm đạm, gãy thành hai mảnh cũng không phải là ít.
“Những tàn kiếm này đều là những thứ lưu lại sự liệt oanh của lịch đại tiên liệt Kiếm môn, kiếm tu … sau khi bọn họ chết, trường kiếm trong tay cũng vào mộ, đi vào Kiếm Trủng để trấn áp ma kiếm.”
Độc Cô Nguy cảm khái hai câu, lập tức dẫn Cố Thanh Phong bay về phía miệng núi lửa, sau đó không thèm nhìn đến dòng dung nham đang phun ra mà trực tiếp đâm vào.
“Cố sư đệ, theo sát ta, những dung nham phun ra không này phải là dung nham bình thường mà là dung nham địa tâm, cho dù là cường giả Thiên Nhân cũng khó có thể chống cự được.”
Lúc này Cố Thanh Phong đang đứng dưới sự bảo vệ của thần lực của Độc Cô Nguy, sau khi nghe được những lời này, trong lòng lập tức run lên.
Thiên Nhân cảnh cũng khó mà ngăn cản?
Mặc dù trong lòng Cố Thanh Phong tự phụ nhưng hắn biết, cho dù thể phách mình mạnh nhưng cuối cùng cũng không vượt qua cảnh giới cấp độ Thiên Nhân được, dù có là Tiên Thiên Thần Thánh thể, có kháng tính với các loại năng lượng cũng chỉ sợ không chịu được đám dung nham này.
Đoán chừng ngâm trong dung nham này năm phút là tan luôn.
Sau khi hai người xuyên qua tầng tàng dung nham thì đi đến bên trong núi lửa.
Bên trong núi lửa giống như bị người ta đào rỗng, không gian rất lớn.
Ở giữa có một hồ dung nham, dung nham đỏ rực không ngừng cuộn trào trong đó, mà trong hồ dung nham, một thanh kiếm màu vàng đang đứng thẳng trong đó!
Chính là chí bảo Kiếm môn, đế binh kiếm Thiên Đế, Đế Ma kiếm!
Thân của Đế Ma kiếm nằm ẩn trong dòng dung nham, chỉ để lộ ra chuôi kiếm, chuôi kiếm bị xích lại bởi mấy sợi Vạn Niên Hàn Thiết, chằng chịt giống như mạng nhện, kéo dài từ trên núi xuống.
Một cỗ đế uy nhàn nhạt không ngừng tỏa ra từ thanh trường kiếm ám kim, giống như đế vương vậy, uy áp cực kỳ!
Hai người đáp xuống ngoài hồ dung nham, bọn họ đáp xuống đất cũng giống như tín hiệu, đánh thức thanh Đế Ma kiếm đang ngủ say.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang làm cho linh hồn người ta chấn động, giống như thần lôi từ trên chín tầng trời, dung nham không ngừng sôi trào như muốn trào ra ngoài.
Hào quang màu vàng sậm che mất toàn bộ Kiếm Trủng, trong lúc nhất thời, thế giới Kiếm Trủng sáng như ban ngày!
Trong hư không bắt đầu chấn động, vô số năng lượng như dòng nước lũ tuôn xuống từ trên trời, phát ra tiếng cộng minh cùng với ma kiếm, tiếng kiếm reo càng lúc càng vang, giống như thiên âm đạo đạo hùng vĩ huyền ảo, lại giống như thiên ma đang nói mớ, như vực sâu biển rộng. Trong lúc nhất thời, hai loại chí thánh và chí tà hoàn toàn tương phản cùng nhau bộc phát làm cho trời đất chấn động!