Chương 513: Địa Nguyên Cảnh (2)
Những người còn lại sững sờ, lập tức có người nói với vẻ không tin: “Sao có thể là Cố sư đệ được, lần trước gặp mặt hắn chẳng qua chỉ là Nhân Nguyên ngũ trọng, vừa mới qua có một tháng, hắn đã lên Địa Nguyên cảnh rồi? Còn nữa, không phải hắn đang bế quan chữa thương sao? Chẳng lẽ chữa thương còn có thời gian để đột phá nữa?” “Thế nhưng ngoại trừ Cố sư đệ, bản tọa thật sự không nghĩ ra Nghịch Lân phong hay thậm chí là toàn bộ Kiếm môn, ai có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Các ngươi cảm thấy không thể nào nhưng đừng quên, chuyện không thể nào hơn Cố sư đệ cũng đã làm rồi, giống như giết thiếu niên thiên đế vậy.”
Trong phút chốc, đám người á khẩu không nói nên lời.
“Phải hay không phải, tìm là biết thôi.” Độc Cô Nguy nói rồi đi thẳng đến chỗ tâm địa chấn.
Sau khi mọi người đi đến, Mạnh Diễn lập tức kinh ngạc kêu lên: “Đây là động phủ của Cố sư đệ!”
Thế mà thật sự là Cố Thanh Phong.
Đám người bị ngạc nhiên đến choáng, chỉ trong khoảng thời gian một tháng mà từ Nhân Nguyên ngũ trọng vọt đến Địa Nguyên cảnh, tốc độ này đến cả thiếu niên quỷ đế cũng phải chào thua.
À, không đúng, thiếu niên quỷ đế kia hình như đã thua rồi, vậy không sao rồi.
Trong lúc mọi người ở đây còn đang ngạc nhiên thì mặt đất đột nhiên ngừng rung động.
Ầm!
Cửa lớn động phủ ầm ầm mở ra!
Chỉ nhìn thấy một bóng dáng đã gấp đến không nhịn được nữa vụt ra khỏi động phủ.
“Phỉ nhi! Bây giờ lửa của ta…”
Cố Thanh Phong vừa định truyền âm cho Lăng Phỉ Nhi, chẳng qua lời chỉ nói được nửa câu thì đã lập tức dừng lại.
Bởi vì Độc Cô Nguy và thủ tọa bảy mạch đang chầu chực nhìn chằm chằm trước cửa nhà mình.
Ôi…
“Ồ trùng hợp quá vậy, các sư huynh sư tỷ đều ở đây à!” Cố Thanh Phong vội vàng đổi giọng nói.
Vẻ mặt đám người Độc Cô Nguy tỏ ra quái dị, đối với chuyện của Cố Thanh Phong và Lăng Phỉ Nhi, trong lòng họ đã biết từ lâu nhưng không ai nhắc đến mà chỉ hỏi: “Cố sư đệ, vừa rồi ngươi vừa đột phá đến Địa Nguyên cảnh đấy à?”
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu: “Có chút minh ngộ, không cẩn thận đột phá rồi.”
“Cố sư đệ, ngươi thật sự chỉ dùng khoảng thời gian một tháng đột phá từ Nhân Nguyên ngũ trọng đến Địa Nguyên đó à?” Một vị thủ tọa nói với vẻ không thể tin nổi.
Cố Thanh Phong cũng không giải thích, trực tiếp phóng một tia khí tức Địa Nguyên cảnh ra.
Bởi vì hắn có bốn thánh thể, chỉ cần ẩn giấu thực lực thì những thủ tọa này vốn không nhìn thấu được.
Cảm nhận được khí tức Địa Nguyên cảnh hàng thật giá thật, đám người đều trở nên kích động.
“Tốc độ tu luyện bực này quá đúng là trước không có ai, sao không ai có! Nếu như lại cho Cố sư đệ thêm hai mươi năm, không… Chỉ cần mười năm, chắc là Cố sư đệ có thể một mình đảm đương một phía. Haiz, đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.”
Cố Thanh Phong hơi kinh ngạc, như vậy là có ý gì? Sao thế nào mà nói giống như bản tôn sắp chết rồi vậy?
“Lão Mạnh, lời này của ngươi có ý gì đây?”
Mạnh Diễn lắc đầu, nhìn về phía Độc Cô Nguy nói: “Chưởng môn, hay là ngài nói đi.”
Độc Cô Nguy khẽ gật đầu: “Cố sư đệ, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi, trong lúc ngươi bế quan, bên ngoài đúng là đã xảy ra chút chuyện…”
Độc Cô Nguy cân nhắc từ ngữ một chút, sau đó liền nói về chuyện Địa Ngục môn hợp nhất các đại môn phái bức cung, khi nói về những thủ đoạn bỉ ổi của đối phương còn nhấn mạnh hơn chút.
Cách nói khiến cho Thánh nữ trong môn hiện thân, dù chẳng cần da mặt cũng nhất định phải bôi đen ngươi.
Sau khi nghe xong, Cố Thanh Phong trầm mặc trong phút chốc.
Không hay rồi, khổ chủ tìm đến cửa!
Lâm Diệu Khả nhìn thấy Cố Thanh Phong im lặng không nói, cho là hắn tức giận nên vội vàng lên tiếng an ủi: “Cố sư đệ, cách làm người của ngươi sư tỷ biết, đám người kia tung tin đồn nhảm sinh sự, ngươi không cần để vào trong lòng.”
“Sư tỷ, vẫn là tỷ hiểu ta! Đám người Địa Ngục môn kia đúng là khinh người quá đáng.” Cố Thanh Phong nói với vẻ cực kỳ tức giận.
Chẳng phải bản tôn chỉ giết tiểu Diêm Vương, cướp tiền của một đám thiên kiêu, lột sạch mấy thánh nữ, để bọn họ làm nô dịch mấy ngày thôi sao?
Chỉ có chút chuyện nhỏ này mà đã hợp nhau tấn công sao?
Mẹ nó!
Các thế lực của Thanh Mộc vực quá không lễ phép rồi, đúng là vô pháp vô thiên, ép ta quá đáng!
Cố Thanh Phong còn đang tức giận thì Độc Cô Nguy bên cạnh đột nhiên cho hắn một niềm vui vô cùng to lớn.
“Cố sư đệ, chúng ta đợi ngươi qua thương lượng cách giải quyết, trước mắt biện pháp giải quyết tốt nhất chính là để ngươi chấp chưởng Đế Ma kiếm, chỉ cần ngươi có thể nhận được sự tán thành của Đế Ma kiếm vậy các thế lực lớn kia vốn chẳng đủ sức làm chúng ta sợ hãi.”
“Cái gì chứ? Chưởng môn sư huynh, ta chưa nghe rõ, ngài lặp lại lần nữa.”
“Ta nói, ngươi chấp chưởng Đế Ma kiếm, chỉ cần…”
“Khặc… Khụ khụ… Sư huynh, như vậy không được đâu, tu vi ta nông cạn, nhiều sư huynh các người xếp trước như vậy, sao ta lại không biết xấu hổ vậy chứ.”
Độc Cô Nguy lắc đầu: “Muốn nhận được sự tán thành của Đế Ma kiếm, căn bản không cần xem tu vi, Đế Ma kiếm là Đế binh, đồng thời đã nhập ma, tâm khí cao ngạo, muốn vào mắt nó không phải có phong thái thiên đế thì không thể.”
“Dù sao chủ nhân năm đó của nó cũng chính là thiên đế cho nên sao nó có thể tình nguyện khuất nhục trong tay người tầm thường được.”
Cố Thanh Phong hơi bĩu môi, còn mẹ nó không xem tu vi? Đều là những lời nói nhảm, nếu ngươi để cho một thiên đế thật sự đến thử một chút, Đế Ma kiếm khoác lác kia còn dám làm càn.
Tất cả chẳng qua chỉ vì thực lực không đủ mà thôi.