Chương 516: Cố Sư Đệ, Ngươi Nhập Ma (2)
“Khặc khặc khặc…” Cuối cùng Cố Thanh Phong cũng không nhịn được mà cười ha hả như điên như dại. Lúc này, ma khí quấn quanh cả người hắn, tóc đen bay phấp phới, khuôn mặt dữ tợn giống như ma thần leo ra từ trong vực sâu, giống như ma trong vực sâu!
“Từ hôm nay trở đi! Trên trời dưới đất, chỉ mình ta…”
Ầm!
Cố Thanh Phong vẫn chưa nói xong câu, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh tràn trề đánh vào người mình, sau đó, cả người liền không khống chế được mà bay ra ngoài.
Hắn rớt xuống bên ngoài hồ dung nham, vừa mới rớt xuống đất, hắn đã cảm giác được mình bị một luồng sức mạnh thần bí hạn chế lại, không thể động đậy.
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng của Độc Cô Nguy: “Cố sư đệ, ngươi nhập ma rồi, mau giữ bản tâm lại.”
Lúc này, Cố Thanh Phong đang rơi vào trong mộng mới kịp phản ứng lại, trong phút chốc, hắn trở nên cực kỳ tức giận, chỉ cảm thấy trời đất như sắp nổ tung.
“Ta nhập con mẹ…!”
Lúc này Cố Thanh Phong đã tức đến muốn nổ tung, cái khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ, đang sảng khoái gần chết thì kết quả lại đột nhiên bị người ta cắt ngang, ai mà chịu nỗi?
“Độc Cô Nguy, con mẹ nó ngươi mau buông bản tôn ra! Nếu không chờ đến lúc bản tôn cầm được Đế Ma kiếm, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Độc Cô Nguy nhìn về phía khuôn mặt đang hung hãn dữ dằn của Cố Thanh Phong thì thở dài một hơi: “Haiz, Cố sư đệ, tự ngươi nghe xem ngươi đang nói gì đi, thế này còn không phải là đã nhập ma à?”
“Ta nhập con mẹ…. ngươi!”
Cố Thanh Phong tức đến run người: “Mẹ nó ngươi nhìn cho kỹ một chút, ta giống nhập ma ở chỗ nào? Bây giờ ta đang rất tỉnh táo, sắp giành được Đế Ma kiếm về tay rồi, ngươi mau thả ta ra, ngươi có còn muốn cứu vớt Kiếm môn nữa hay không?”
Độc Cô Nguy nhìn khuôn mặt đang nổi giận của Cố Thanh Phong, nét mặt vặn vẹo giống như ác quỷ, thầm nghĩ như vậy nếu không phải là nhập ma rồi thì trên thế gian này chả còn ma cỏ gì nữa.
“Cố sư đệ, người nhập ma đều không thể tự mình biết được giống như ngươi vậy, bọn họ đều cảm thấy mình sắp nắm giữ được Đế Ma kiếm rồi nhưng thật ra lại không biết mình đã biến thành kiếm nô, cho nên trong lòng mới sinh ra sự khát vọng vô cùng với Đế Ma kiếm, chỗ vi huynh có một viên Tĩnh Tâm đan, ngươi mua uống đi.”
“Ôi cái người này sao lại nói mãi không hiểu vậy! Con mẹ nó không có nhập ma, bây giờ ta đang rất tỉnh táo.”
“Được được được, ngươi không nhập ma, đến đây uống thuốc trước đi đã.”
“Bà mẹ!”
“Ta không nhập ma thì uống thuốc khỉ gì!”
Cố Thanh Phong nhìn viên dược hoàn đen sì kia, cực kỳ không thích, bây giờ hắn giống như người bệnh tâm thần đang được bác sĩ bón thuốc vậy.”
Người bệnh tâm thần gào to rằng mình không có bệnh nhưng bác sĩ vốn chẳng thèm tin, bởi vì người bệnh tâm thần đều không cho rằng bản thân có bệnh.
Cho nên nói, một người bình thường đến độ nào mới có thể chứng minh được mình là người bình thường?
Cố Thanh Phong cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa, Đế Ma kiếm đã gần trong gang tấc, bây giờ lòng hắn giống như lửa đốt vậy, trong tim ngứa ngáy giống như đang có một vạn con kiến bò trong đó.
Hắn cố kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng khiến cho mình trông thật bình tĩnh.
“Sư huynh, ngươi tin ta đi, ta không nhập ma thật mà.” Cố Thanh Phong nói với đôi mắt tỏ tường và thành khẩn.
“Được, sư huynh tin ngươi, chẳng qua ngươi hãy uống thuốc trước đi đã.” Độc Cô Nguy nói với vẻ như đang dỗ dành con nít.
Con mẹ nó!
Ta không tức giận, ta nhịn! chờ Đế Ma kiếm đến tay rồi, ngươi chờ đó!
“Được, sư huynh, ta uống.”
Sau đó, một viên tĩnh tâm đan chui vào bụng.
Tinh thần Cố Thanh Phong chấn động, mặt mày tỏ sáng: “Sư huynh, ta ổn rồi, bây giờ ta cảm thấy mình đang vô cùng tỉnh táo, huynh buông ra đi.”
Khóe môi Độc Cô Nguy giật một cái: “Sư đệ, ngươi vừa mới uống tĩnh tâm đan, còn chưa qua bao lâu mà ngươi đã ổn rồi ư?”
“Ta ổn lắm rồi, người nhập ma đâu có lý trí đâu, bây giờ ta nhớ vô cùng rõ ràng tất cả mọi chuyện, thứ tự cũng nhớ rất rõ.”
“Ta là đệ tử đời thứ mười bốn của Kiếm môn, nhập môn ngày mồng bảy tháng ba, là lão Mạnh dẫn ta đến Kiếm môn. Ngày đó ở Vấn Tâm đại địa, ta bước chân trái vào môn…”
“Thủ tọa Phong Tà phong Hàn sư huynh thích đánh cờ nhất, nhưng tài chơi cờ thì lại dở ẹc, cho nên chuyện tìm đám nhóc đánh cờ, lấy thân phận đè người, không cho đối phương thắng.”
“Lâm sư tỷ Thanh Sương phong ngày thường lạnh lùng như tuyết nhưng thật ra lại rất hư vinh, Tâm Ma kiếp tạo thành bởi xếp hạng kiếm trận các mạch, đúng là nữ nhân mà!”
“Còn có Đường sư huynh của Địa Táng phong, cả ngày ăn mặc như thư sinh, học đòi văn vẻ, nhưng há mồm ngậm miệng toàn là chém người…”
Cố Thanh Phong nói rõ ràng có thứ tự, vẻ mặt Độc Cô Nguy dần dần dịu lại, hiển nhiên đã tin tưởng đôi phần.
Cố Thanh Phong thấy thế mừng rỡ trong lòng, tiếp tục nói: “Cuối cùng còn có sư huynh nữa. Trong ấn tượng của ta, thực lực sư huynh cao cường, không câu nệ tiểu tiết, một lòng vì Kiếm môn, chính là khi rảnh rỗi thì lại thích đi dạo Thanh Sương phong nhìn lén nữ đệ tử…”
“Khụ khụ khụ…” Độc Cô Nguy ho lên một trận dữ đội: “Sư đệ, ngươi nhập ma quá sâu, thế mà lại bắt đầu nói năng bậy bạ rồi, nhanh theo ta đi Tĩnh Tâm điện, vi huynh trừ bỏ ma tính giúp ngươi.
Độc Cô Nguy nói xong, không đợi Cố Thanh Phong kịp phản ứng đã nhấc một bên bả vai hắn lên, lắc mình đi ra khỏi thế giới Kiếm Trủng.
Trong lúc đó còn thuận tay che mồm hắn lại.
Cố Thanh Phong tức đến chửi ầm lên trong lòng, mẹ nó những lời bản tôn nói đều là sự thật, ngươi lại nói ta nhập ma?
Vậy nếu như bản tôn nói lời bịa đặt, thế làm sao ta chứng minh bản thân tỉnh táo được?