Chương 517: Tâm Cơ Boy Độc Cô Nguy
“Chưởng môn, nhìn sắc mặt của ngài, chẳng lẽ Cố sư đệ thất bại rồi?” Trong đại điện Kiếm môn, một vị thủ tọa hỏi.
Độc Cô Nguy mang vẻ mặt nặng nề gật đầu: “Mặc dù Cố sư đệ có bốn thánh thể nhưng cũng không thể ngăn chặn được ma tính Đế Ma kiếm, chỉ trong lúc tiếp xúc đó đã bị ma khí nhập thể, nhập ma rồi.”
“Cái gì? Vậy Cố sư đệ không sao chứ?” Lâm Diệu Khả Thanh Sương phong nói với vẻ đầy lo lắng.
“Không có việc gì, bản tọa vừa thấy hắn nhập ma thì đã ra tay cứu ngay, bây giờ đang bị giam ở Tĩnh Tâm điện, đoán chừng không đến mấy ngày là có thể trừ bỏ được ma tính rồi.”
Lâm Diệu Khả nghe nói xong thì thở dài một hơi, nhưng rất nhanh đã cảm thấy không đúng: “Chưởng môn, dựa theo thiên phú của Cố sư đệ sao có thể nhập ma trong nháy mắt như vậy được, phải biết rằng hắn có thể thôn phệ được cả tâm ma trong Tâm Ma kiếp đó.”
“Tâm ma trong Tâm Ma kiếp chẳng qua chỉ là một con sâu trong ngàn vạn tâm ma trong Tâm Ma giới mà thôi, sao có thể đánh đồng với Đế Ma kiếm được? Các ngươi không tin thì tự mình xem đi.”
Độc Cô Nguy nói rồi trực tiếp thi triển một viên quang thuật. Ngay sau đó, một mặt kính hình tròn xuất hiện trong mắt mọi người, bên trong phát ra cảnh tượng trước đó.
Trong hình ảnh, ngay khoảnh khắc Cố Thanh Phong tiếp xúc với Đế Ma kiếm thì khí chất cả người xảy ra thay đổi lớn!
Giống như ma thần viễn cổ phục sinh vậy!
Ma khí quấn quanh toàn thân, tóc đen bay phấp phới, khuôn mặt dữ tợn giống như tu la bò ra từ vực sâu, giống như ma của vực sâu!
“Khặc khặc khặc…”
Một trận tiếng cười quỷ dị làm cho người ta thấy rùng mình truyền ra từ bên trong Viên quang thuật.
Mọi người nghe thấy đều biến sắc.
“Từ hôm nay trở đi! Trên trời dưới đất, chỉ ta độc nhất…”
Sau đó hình ảnh lại chuyển đến đoạn Cố Thanh Phong muốn chứng minh bản thân mình kia.
“Thủ tọa Phong Tà phong Hàn sư huynh thích đánh cờ nhất, nhưng tài chơi cờ thì lại dở ẹc, cho nên chuyện tìm đám nhóc đánh cờ, lấy thân phận đè người, không cho đối phương thắng.”
Đám người nghe xong thì vẻ mặt đều mang nét quái dị dòm về phía thủ tọa Phong Tà nhất mạch.
Chỉ thấy vị sắc mặt vị Hàn thủ tọa kia tối sầm lại, cực kỳ tức giận nói: “Đúng là Cố sư đệ nhập ma rồi.”
Đám người nhịn không được mà cười lên.
Chỉ đáng tiếc, còn chưa cười được hai tiếng thì Cố Thanh Phong trong hình lại nói:
“Lâm sư tỷ Thanh Sương phong ngày thường lạnh lùng như tuyết nhưng thật ra lại rất hư vinh, Tâm Ma kiếp tạo thành bởi xếp hạng kiếm trận các mạch, đúng là nữ nhân mà!”
“Còn có Đường sư huynh của Địa Táng phong, cả ngày ăn mặc như thư sinh, học đồi văn vẻ, nhưng há mồm ngậm miệng toàn là chém người…”
Lần này, ngoại trừ thủ tọa Phong Tà ra thì vẻ mặt của mấy người còn lại đều tối sầm, trực tiếp đeo mặt nạ đau khổ lên mặt.
Họ nhao nhao giận dữ mắng chửi: “Cố sư đệ nhập ma sâu quá rồi.”
“Không tệ, không ngờ còn bắt đầu nói xàm nữa.”
Độc Cô Nguy mặt không đổi sắc nhìn về phía đám người, trong lòng trộm cười, hình ảnh phát ra lại tiếp tục thay đổi.
“Cuối cùng còn có sư huynh. Trong ấn tượng của ta, thực lực sư huynh cao cường, không câu nệ tiểu tiết, một lòng vì Kiếm môn.”
Két!
Hình ảnh dừng ở đây, viên quang thuật trong tay Độc Cô Nguy yên lặng gãy mất.
“Các vị, bây giờ các người tin ta rồi ha, ma tính Đế Ma kiếm sâu nặng, Cố sư đệ cũng khống chế không nổi đâu.”
“Xem ra cách này không ổn rồi, chúng ta chỉ có thể tìm cách khác thôi.”
Trong Tĩnh Tâm điện.
Cố Thanh Phong đang ngồi trên bồ đoàn với vẻ mặt phiền muộn, toàn bộ Tĩnh Tâm điện đều bị trận pháp vây quanh.
Hắn cũng không có ý định phá trận mặc dù trận pháp này vốn không ngăn được Phong Thiên Cấm đại thành của hắn.
Nhưng mà sau khi ra ngoài thì thế nào đây?
Chắc chắn vẫn không lấy được Đế Ma kiếm.
Hơn nữa còn vô cùng có khả năng bị bắt trở lại.
Vượt ngục không phải càng tỏ ra mình nhập ma sao?
Vì vậy kế hoạch hôm nay vẫn là bế quan mấy ngày nữa, khiến Độc Cô Nguy bỏ đi suy nghĩ mới là thượng sách.
Mẹ nó!
Bản tôn kích động quá rồi, nếu như lúc ấy có thể tém tém lại một chút thì không chừng bây giờ Đế Ma kiếm đã đến tay rồi!
A a a!
Đế Ma kiếm của bản tôn ơi!
Giờ thì hay rồi, trong thời gian ngắn chắc chắn Độc Cô Nguy sẽ không cho bản tôn tiếp xúc với Đế Ma kiếm nữa, đánh cũng đánh không lại, xem ra chỉ có thể dựa vào nhân ma.
Lợi dụng nhân ma để có được Đế Ma kiếm.
Trong lòng Cố Thanh Phong đã có ý định.
Chẳng qua điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là đối mặt với nguy cơ trước mắt, đám rùa con Địa Ngục môn kia lại dám đến gây phiền phức cho bản tôn, đúng là lão thọ tinh ăn thuốc chuột, chán sống.
Thực lực, đến cùng vẫn là không đủ thực lực.
Cũng may lần tiếp xúc với Đế Ma kiếm này cũng không phải uổng công, Bất diệt kiếm thể đạt đến cảnh giới tiểu thành đồng thời cũng đã đánh thức một năng lực mới.
Phệ kiếm.
Có thể thông qua việc cắn nuốt các loại thần kiếm để tăng cường bản nguyên của bất diệt kiếm thể.
Loại thần thông này rất thích hợp với Cố Thanh Phong, không bởi vì chuyện gì khác mà là vì kiếm ở đây nhiều quá.
Có hơn ngàn thanh thần kiếm đủ loại phẩm cấp.
Chỉ là có hơi đau lòng. Nhưng vì để mạnh lên, vì để thu hoạch được Đế Ma kiếm, Cố Thanh Phong cắn răng quyết định bắt đầu ăn.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, thần quang của hàng ngàn thanh kiếm tản ra khắp Tĩnh Tâm điện.
Hắn tiện tay cầm một thanh kiếm lên, trong mắt lóe lên chút đau lòng sau đó vận dụng bất diệt kiếm thể. Trong phút chốc, thần kiếm trong tay run lẩy bẩy, phát ra từng âm thanh gào thét.