Chương 523: Gọi Một Tiếng Sư Thúc Nghe Thử Xem Nào (2)
Theo Lăng Phỉ Nhi nói, trước khi mình chưa tới, đám nhân ma đã chọn Sở Kính Trần làm người chấp hành kế hoạch, dù sao hắn ta là đệ tử có hy vọng tiếp xúc với kiếm Đế Ma nhất. Lúc ấy Lăng Phỉ Nhi nói đến lúc này, còn rất căng thẳng, đặc biệt giải thích nàng ta và Sở Kính Trần cũng không có quan hệ gì, chỉ là tiếp xúc qua mấy lần, dùng vài lần mị thuật với hắn ta, ở trong lòng còn lưu lại bóng hình, trừ chuyện đó ra, ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua.
Sau đó Cố Thanh Phong còn cố ý trêu chọc Lăng Phỉ Nhi, hỏi nàng ta, lúc ngươi mê hoặc Sở Kính Trần ngay cả tay cũng không cho chạm một chút, vì sao khi mê hoặc ta, ngay cả quần áo cũng cởi ra rồi?
Lăng Phỉ Nhi tức giận: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói, ai có thể nghĩ đến mị thuật của một đại nam nhân như ngươi thế mà còn tốt hơn ta.
Kết hợp với lời Lăng Phỉ Nhi nói, Cố Thanh Phong tự nhiên hiểu vì sao Sở Kính Trần có địch ý với mình, đơn giản là chó theo đuôi nhìn thấy nữ thần bị người khác cướp đi nên sinh ra oán khí mà thôi.
Lúc này, Độc Cô Nguy lại chỉ vào Cố Thanh Phong nói: “Kính Trần, đây là Cố sư thúc của ngươi, đồng thời cũng là đế tử Kiếm môn. ”
Sở Kính Trần giấu đi địch ý trong lòng rất tốt, trên mặt không kiêu không ngạo nói: “Bái kiến đế tử. ”
“Thì ra đây chính là thiên tài thứ hai của Kiếm môn trong truyền thuyết, Sở sư điệt nha, nào, gọi tiếng sư thúc nghe thử xem.” Cố Thanh Phong cười như không cười đánh giá Sở Kính rồi nói.
Sắc mặt Sở Kính Trần khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia sương mù không dễ phát hiện.
Vừa rồi Cố Thanh Phong nói một câu, liền đâm vào tim hắn ta ba nhát.
Thiên tài thứ hai là một nhát, Sở sư điệt lại thêm một nhát, gọi tiếng sư thúc nghe thử xem chính là nhát thứ ba.
Sở Kính Trần tuy rằng trong lòng lửa giận bộc phát, nhưng môn chủ cùng với thất mạch thủ tọa trước mắt, hắn ta không thể không gọi.
Bởi vì Cố Thanh Phong đúng là sư thúc của hắn ta, Kiếm môn rất chú trọng tôn sư trọng đạo.
“Cố sư thúc.”
“Ừm, sư điệt ngoan, lần đầu gặp mặt, bản tôn thân là sư thúc, dù sao cũng phải tặng ngươi một món quà gặp mặt.” Cố Thanh Phong nói xong, trực tiếp lật bàn tay, một chiếc mũ xanh bộ dáng tinh mỹ xuất hiện trong tay.
Đây là hắn lấy ra từ thế giới trong lòng bàn, dù sao thế giới trong lòng bàn tay chính là hậu hoa viên của hắn, muốn cái gì cũng có thể tùy tiện lấy.
Mũ xanh mặc dù không phổ biến, nhưng một thế giới lớn như vậy, ít nhiều cũng sẽ có một vài cái.
Sở Kính Trần nhìn chiếc mũ xanh mướt trong tay Cố Thanh Phong, cùng với khuôn mặt mỉm cười của đối phương, luôn cảm giác đây không phải là thứ tốt gì.
Nhưng hắn ta lại nhìn không ra chỗ nào không ổn, bởi vì trong cảm giác của hắn, cái mũ này ngoại trừ màu sắc quái dị một chút ra, thì cũng là phàm nhân bình thường đội mũ, không có nửa điểm thần dị.
“Nào chất nhi ngoan, sư thúc đội cho ngươi.”
Cố Thanh Phong cười tủm tỉm muốn giúp Sở Kính Trần đội mũ xanh.
Sở Kính Trần không khỏi lui về phía sau một bước, né tránh.
“Đa tạ hảo ý của sư thúc, có điều đệ tử ngày thường không đội mũ.”
“Sư trất ngoan, đây là ngươi không hiểu rồi, ngươi đừng nhìn cái mũ xanh này không có nửa điểm thần lực giao động, nhưng nó cũng không phải mũ bình thường, cái mũ xanh này có thể mang đến số mệnh gia trì, chỉ cần ngươi đeo nó, về sau bất luận gặp phải khó khăn gì, ngươi cũng có thể kiên trì được.
Câu nói xưa kia rất hay, nếu muốn cuộc sống trôi qua, trên đầu phải mang theo chút màu xanh lá cây, ngươi ngay cả mũ xanh cũng đội, còn có cái gì không vượt qua được?
Chiếc mũ xanh này chứa đựng những lời chúc tốt đẹp của sư thúc đối với ngươi, nào, nghe lời, đội vào đi. ”
Sở Kính Trần nhìn chiếc mũ xanh có số mệnh gia trì, không biết vì sao, trong lòng càng kháng cự, lần nữa cự tuyệt.
Cố Thanh Phong mất hứng, quay đầu nói với Độc Cô Nguy: “Lão Nguy, ngươi nhìn xem ngươi làm môn chủ, quản môn hạ đệ tử như thế nào? Không hiểu đạo lý trưởng bối ban cho, không dám từ chối sao? ”
“Khụ khụ…” Độc Cô Nguy bị Cố Thanh Phong nói trên mặt có chút không nhịn được, ông ta thân là môn chủ, ngày thường ngoại trừ đối mặt với Thái thượng trưởng lão cần phải cúi đầu với bên ngoài, trong Kiếm môn, ông ta chính là lão đại.
Nhưng bây giờ lại bị Cố Thanh Phong lại xưng hô lão Nguy, còn há mồm chỉ trích, trên mặt đương nhiên không nhịn được.
Nhưng ông ta cũng không dám ý kiến gì, bởi vì Cố Thanh Phong là đế tử, địa vị ngang ngửa với ông ta, thậm chí ưu tiên còn cao hơn một chút.
Hơn nữa mấy ngày nay Cố Thanh Phong nhiều lần trợ giúp môn nhân vượt qua tâm ma kiếp, xem như lập được đại công, ông ta cũng càng không dám đắc tội.
Dù sao ai mà không muốn tạo quan hệ với Thiên Đế tương lai? Hơn nữa Thiên Đế này còn có thể giúp người độ kiếp.
Cho nên, đối mặt với ngân uy của Cố Thanh Phong, Độc Cô Nguy đành phải thỏa hiệp.
“Trần nhi, sư thúc ngươi tặng ngươi quà gặp mặt, còn không mau nhận lấy!”
Trong mắt Sở Kính Trần sương mù càng sâu, nhưng môn chủ đều lên tiếng, hắn cũng không có biện pháp, chỉ có thể thuận theo.
Trơ mắt nhìn Cố Thanh Phong đội mũ xanh lên đầu mình.
Cố Thanh Phong lần này hài lòng, nhìn thế nào cũng thấy Sở Kính Trần thuận mắt, không khỏi khen ngợi: “Lớn nhỏ vừa phải, Sở sư điệt quả nhiên trời sinh chính là mạng đội mũ xanh. ”
Khóe miệng Sở Kính Trần giật giật, không biết vì sao, hắn ta luôn cảm giác Cố Thanh Phong không phải thật lòng khen mình.
Kiếm Chủ Thất Kiếm còn lại nhìn trò khôi hài trước mắt có chút hoang đường, trong lòng sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.