Chương 532: Một Người Đối Chiến Với Cả Thiên Hạ (2)
Bọn họ sững sờ nhìn bóng lưng cô dũng kia, một mình đối mặt với tu sĩ đầy trời, nhưng lại chưa từng run rẩy một chút. Là cô tịch như vậy, quay lưng lại với chúng sinh một mình chiến đấu.
Đồng thời là dũng cảm như vậy, một người, chắn trước mặt tất cả mọi người.
Anh hùng!
Trong nháy mắt từ này xuất hiện trong đầu mọi người.
Một ít nữ đệ tử ví dụ như Lăng Phỉ Nhi, hai mắt sớm đã đo đỏ, một trái tim dường như muốn đi theo Cố Thanh Phong bay ra ngoài.
Những đệ tử đã từng muốn giao Cố Thanh Phong ra ngoài, giờ phút này cũng xấu hổ cúi đầu, bởi vì hành động của Cố Thanh Phong quả thật đã chấn động đến bọn họ.
“Bản tôn đã đi ra rồi, đám phế vật các ngươi còn sửng sốt làm gì? Chẳng lẽ là sợ hãi sao? “Cố Thanh Phong khoanh hai tay, liếc nửa mắt nói.
Vương Diêm trong mắt sát ý bạo liệt: “Được lắm tiểu tử, ngươi thích tỏ ra anh hùng đúng không, vậy bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi! ”
Lời còn chưa dứt, bầu trời trong nháy mắt biến thành một mảnh huyết sắc, chỉ thấy một Huyết Thủ Ấn cực lớn lập tức tóm về hướng Cố Thanh Phong.
Đối mặt với một kích của thiên quân cảnh giới, Cố Thanh Phong nói thật, hắn không ngăn được.
Vì vậy hắn đã bỏ chạy.
Vô cùng đơn giản dứt khoát rõ ràng.
Thiên Tống trận trong nháy mắt phát động, quang hoa chợt lóe, Cố Thanh Phong rõ ràng đã trở lại trong Kiếm môn đại trận.
Ầm!
Vừa rồi ngay chỗ mà Cố Thanh Phong đứng một chưởng này giáng tầng tầng vỡ vụn.
Nhưng mà không để ý uy lực của Huyết Thủ Ấn, mà là tất cả đều ngơ ngác nhìn Cố Thanh Phong.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Quay lại… Quay lại rồi!?
Đây mẹ kiếp hộ sơn đại trận này là giấy dán sao?
Nói ra là đi ra, nói vào là vào?
Các nữ đệ tử trong Kiếm môn càng trợn tròn mắt, nước mắt cũng không kịp lau khô, ai ngờ đột nhiên sự tình chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Vô tình đã bị lừa hết một dòng nước mắt.
“Cố sư đệ ngươi đây là…” Độc Cô Nguy có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong đứng bên cạnh mình.
“Ah ah ah! Thằng nhãi ranh, còn dám đùa với bản tọa! “Bên ngoài Kiếm môn truyền đến tiếng rống giận dữ của Vương Diêm nổi trận lôi đình.
“Ha ha ha…” Cố Thanh Phong nhìn đối phương què quặt, ngôn cuồng cười to: “Thứ mà bản tôn đùa bỡn chính là con người ngươi ngốc, có thú vị không? Có bất ngờ không? Có thấy kích thích không? ”
Thao tác này khiến Vương Diêm tức giận, liên tục vỗ mấy cái lên Kiếm môn hộ sơn đại trận.
“Ê, bản tôn lại đi ra rồi nè!”
Cố Thanh phong quang chợt lóe, lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài đại trận.
“Ngươi qua đây, lão già mắc dịch!”
“Ah! Chết đi! ”
Lần này Vương Diêm thật sự nóng mắt, không ra tay cách không nữa, mà là mạnh mẽ hóa thành một đạo độn quang vọt về phía Cố Thanh Phong.
Roẹt!
Quang hoa chợt lóe, Cố Thanh Phong lại trở về.
“A a a!” Vương Diêm bắt được không khí trống rỗng nổi giận, hai tay điên cuồng đấm Kiếm môn đại trận.
Mà Cố Thanh Phong ở trước mặt ông ta chưa đến mười cm, vẻ mặt đùa cợt nhìn đối phương.
Giữa hai người cách một đạo trận pháp bình chướng, nhưng chỉ có một tầng bình chướng mỏng này, lại giống như giữa trời đất, làm cho Vương Diêm căn bản không chạm được một tấc tới Cố Thanh Phong.
“Khốn nạn! Có gan ngươi lại ra ngoài đây! Vương Diêm mắt như muốn nổi đóa rống lên.
“Hí, lão ngốc, vậy bản tôn sẽ đi ra cho ngươi xem.”
Cố Thanh Phong nói xong, quang hoa lại chợt lóe lên.
Vương Diêm trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng toàn thân, giống như chó săn ôm cây đợi thỏ, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Cố Thanh Phong, chỉ cần đối phương dám đi ra một bước, tuyệt đối sẽ bị bắt được, có vào cũng vào không được nữa.
Thân là cường giả Thiên Quân cảnh, ông ta có được sự tự tin này.
Nhưng mà, sau khi bóng người Cố Thanh Phong biến mất trong đại trận, Vương Diêm nhìn lướt qua bốn phía, nhưng không phát hiện bóng dáng đối phương đâu hết.
“Bản tôn ở đây, thật sự là người già mắt cũng mù.”
Giọng nói của Cố Thanh Phong từ chân trời xa xôi truyền đến.
Vốn dĩ hắn cũng không có truyền tống đến ngoài vùng phụ cận của trận pháp, mà là chạy ra ngoài thật xa.
Thiên Tống trận chính là bá đạo như thế, dù sao cũng là mượn lực thiên đạo, phương thiên địa này, đối với Thiên Đạo mà nói, đó chính là hậu hoa viên, không xa cách gì.
Vương Diêm nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt bay về phía phương xa.
Lúc này, Thiên Kiếm Sơn môn chủ Kiếm Tinh Hà vẫn trầm mặc ít nói đột nhiên xuất thủ, một đạo phi kiếm trong nháy mắt hướng bầu trời Cố Thanh Phong chạy nhanh mà đi.
“Kiếm tỏa bát phương!”
Sau khi ông ta hét lớn một tiếng, không gian phạm vi ngàn dặm xung quanh Cố Thanh Phong trong nháy mắt ngưng trệ, hiển nhiên là Kiếm Tinh Hà đã phong tỏa không gian, phòng ngừa hắn chạy trốn.
Vương Diêm thấy thế sắc mặt mừng như điên, vẻ mặt dữ tợn chộp tới Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong cười khinh miệt, lập tức quang hoa trên người lại lần nữa chớp động, trực tiếp không để ý không gian phong tỏa, lần thứ hai trở lại trong Kiếm Môn.
Vương Diêm lại nhào vào khoảng không.
Kiếm Tinh Hà trong nháy mắt biến sắc: “Làm sao có thể! Người này lại có thể bỏ qua không gian phong tỏa của bổn tọa! ”
Lúc này, mọi người kiếm môn, kể cả địch nhân bên ngoài đều sợ ngây người, bọn họ trơ mắt nhìn Cố Thanh Phong tựa như dắt chó đi dạo, điên cuồng đùa giỡn Vương Diêm.