Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma

Chương 540: Đã Sẵn Sàng Cho Chịu Chết Chưa? (1)

Chương 540: Đã Sẵn Sàng Cho Chịu Chết Chưa? (1)

“Tôn Hồn Phiến, đi!” U Minh lão quái hét lớn một tiếng, lập tức dùng sức vung lên Tôn Hồn Phiên một tỷ, trong nháy mắt, oán khí vô cùng vô tận từ phía trên truyền ra, trong nháy mắt trải rộng khắp đất trời, oán khí hình thành mây đen che kín bầu trời.
U u u…
Vô số tiếng quỷ khóc xuất hiện, ngay sau đó mấy tỷ u hồn tranh nhau trào ra từ trong Tôn Hồn Phiến.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thiên địa dường như biến thành địa ngục trần gian!
U hồn che kín đất trời, chen chúc chằng chịt, liếc mắt một cái nhìn không tới biên giới.
Sắc mặt mọi người Kiếm Môn lập tức vô cùng khó coi.
Ngược lại Cố Thanh Phong như có điều suy nghĩ, không biết u hồn trong Hồn Phiến này có tính là yêu ma hay không?
Nhưng vấn đề U Minh lão quái là người, việc này có chút phiền phức, trừ phi Tôn Hồn Phiến giống với Đế Ma kiếm, cũng coi như là sinh vật sống, xem như là cá thể độc lập, như vậy có thể quy thành yêu ma.
Nhưng vấn đề là Tôn Hồn Phiến làm sao có thể so sánh với Đế Ma Kiếm, đây chính là Đế binh!
“Chạy đi! Uy lực của một tỷ Tôn Hồn Phiên có thể sánh ngang với Thiên Quân!” Sở Kính Trần điên cuồng hét lên một tiếng, muốn chạy trốn.
Trong mắt U Minh lão quái chợt lóe thâm độc rồi biến mất: “Nhìn thấy một tỷ Tôn Hồn Phiên còn muốn chạy? Giết cho bổn tọa! ”
Trong nháy mắt, âm phong nổi lên bốn phía, u hồn che phủ đất trời trực tiếp vây quanh toàn bộ đám người Kiếm Môn.
Trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng đều là u hồn chen chúc chằng chịt.
Mọi người thấy không cách nào đào thoát, chỉ có thể lần nữa khởi động Thất Kiếm Tru Tiên Trận, liều mạng đánh nhau, nhưng mà những u hồn này giống như giết không hết, cuồn cuộn không ngừng đánh đến phía mọi người.
U Minh lão quái lộ vẻ trêu đùa như mèo vờn chuột, nhìn đám người Kiếm Môn giống như con cá trong lu.
“Tụ!”
Hắn ra lệnh một tiếng, chỉ thấy trong u hồn đầy trời bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khủng bố, vòng xoáy điên cuồng cắn nuốt u hồn chung quanh.
Trong chốc lát ngắn ngủi, một quỷ ảnh khủng bố cao ngàn trượng xuất hiện trước mắt mọi người.
Uy thế khủng bố trên người quả thực có thể so với Thiên Quân!
Grào!
Quỷ ảnh gào thét, oán khí cùng sát ý trên người sôi trào, mạnh mẽ vươn ra một quỷ trảo ngút trời cực lớn đánh về phía đám người Cố Thanh Phong.
Đám người Kiếm Môn đối mặt với một kích khủng khiếp này, liều chết vung kiếm, kiếm quang nóng rực, nở rộ ra ngàn vạn thần huy, rắc đầy hư không, hư không bị trảm vào xuất hiện từng đạo vết nứt.
Tuy nhiên, tất cả đều không giúp được gì.
Tất cả kiếm quang sau khi tiếp xúc với quỷ trảo, đều trực tiếp bị oán khí khủng bố phía trên hủy diệt từng chút một.
Ầm ầm!
Quỷ trảo kề sát, kiếm quang tan nát, kiếm trận phá vỡ!
Cơn bão oán khí khủng bố bùng nổ!
Đám người Sở Kính Trần như bị sét đánh, lần lượt bay ngược ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, chỉ vẻn vẹn một kích, đánh mọi người thành trọng thương.
Tôn Hồn Phiến một tỷ khủng bố như vậy!
“Ha ha ha ha…” U Minh lão quái không nhịn được ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Hôm nay hạng người thiên kiêu xuất sắc nhất Kiếm Môn, cuối cùng sẽ chết trong tay bổn tọa, thống khoái, thống khoái! ”
Đám người Sở Kính Trần nghe tiếng cười điên cuồng của U Minh lão quái, sắc mặt không khỏi ảm đạm, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, chẳng lẽ sắp chết ở chỗ này sao?
Nhưng đúng lúc này, tiếng cười của U Minh lão quái đột nhiên dừng lại, giống như là con vịt bị bóp cổ.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào trung tâm cuồng phong oan khí, nơi đó oán khí đang chậm rãi tiêu tán, lộ ra một bóng dáng tuấn tú sáng sủa.
Chính là Cố Thanh Phong.
“Ngươi… Sao ngươi không gục xuống? U Minh lão quái có chút hoảng sợ nói.
Đám người Sở Kính Trần nhìn theo tiếng nói, nhất thời chấn động, chỉ thấy Cố Thanh Phong thế mà lại lông tóc vô thương đứng tại chỗ.
Thì ra rồi mọi người bị cuồng phong oán khí nổ tung ra ngoài, chỉ có Cố Thanh Phong không nhúc nhích, thân hình bị oán khí chôn vùi.
Bỗng dưng, U Minh lão quái tựa như nghĩ tới cái gì đó, trong mắt lập tức bộc phát ra một trận tinh quang tham lam: “Bổn tọa biết, nhất định là chí bảo hộ thân trên người ngươi cứu ngươi! Vừa rồi ngươi có thể ngăn cản U Minh Phá Thiên Chỉ cũng là nhờ như thế, không hổ là Kiếm Môn Đế tử, trên người cư nhiên có bảo vật bực này!
Ha ha ha, có điều hiện giờ đều sẽ có lợi cho bổn tọa. ”
Nhưng mà, Cố Thanh Phong cũng không để ý tới tiếng kêu gào của U Minh lão quái, mà là cúi đầu trong miệng không ngừng thầm thì: “Thì ra, Tôn Hồn Phiến cũng coi như yêu ma, tuy rằng phẩm cấp của nó không bằng Đế Ma kiếm, nhưng bởi vì bên trong chứa đầy u hồn, u hồn thì xem như yêu ma, uy lực cũng rất lớn, chỉ một kích đã đưa bản tôn lên Địa Nguyên đỉnh phong…”
Cố Thanh Phong không ngừng thì thầm, vẻ tham lam trong ánh mắt hắn càng ngày càng nồng, khóe miệng tươi cười cũng dần dần vặn vẹo…
“Tiểu tử, ngươi ở đó lẩm bẩm cái gì!” U Minh lão quái không biết vì sao, nhìn bộ dáng thần thần của Cố Thanh Phong lải nhải, nảy sinh lòng bất an
“Lẩm bẩm cái gì?” Chợt, một giọng nói chứa đầy tà dị ma tính truyền ra từ trong miệng Cố Thanh Phong.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt như thần như ma gắt gao nhìn chằm chằm U Minh lão quái, trong mắt tựa như có hồng quang lóe ra.
Trong nháy mắt đó, U Minh lão quái biến sắc, chỉ vì hắn nhìn thấy một khuôn mặt cười nham nhở, trên mặt tràn đầy ý cười tham lam tàn nhẫn.
“Khà khà khà..” Tiếng cười khà khà phát ra từ trong miệng Cố Thanh Phong, hắn hiện tại cực kỳ hưng phấn.
“Bản tôn đang cảm tạ ngươi đó! Cảm ơn ngươi đã tặng cho bản tôn một phần đại lễ như vậy! ”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất