Chương 541: Đã Sẵn Sàng Cho Chịu Chết Chưa? (2)
Cố Thanh Phong nhìn chằm chằm Tôn Hồn Phiến trong tay U Minh lão quái, ánh mắt cực kỳ tham lam. Giờ khắc này, U Minh lão quái cảm giác mình dường như bị ma thần đến từ địa ngục chân chính nhìn chằm chằm.
Nhưng hắn nghĩ lại, đối phương chẳng qua chỉ là con kiến hôi Địa nguyên cảnh, ỷ vào có chí bảo hộ thân mà thôi.
Cảm thụ được ánh mắt tham lam của đối phương, hắn giận dữ nói: “Muốn Tôn Hồn Phiến của bổn tọa? Chỉ dựa vào ngươi?
Kiếm trận rác rưởi mà các ngươi tự hào cũng không thể đả thương đến bổn tọa mảy may, hiện tại dựa vào một mình ngươi có thể làm gì? ”
“Khà khà khà…” Cố Thanh Phong nghe đối phương nói thế càng cười thêm vui vẻ, thậm chí đã nhịn không được vỗ tay.
“Nói quá hay, đúng là kiếm trận rác rưởi, làm bản tôn bó tay bó chân, hiện tại kiếm trận bị phá, bản tôn vừa hay có thể hoạt động gân cốt!
Vì vậy, xin hỏi, ngươi đã sẵn sàng chịu chết chưa? ”
Cố Thanh Phong nhe răng cười nhìn chằm chằm U Minh lão quái, gằn từng chữ nói.
“Chịu chết?” U Minh lão quái giận quá hóa cười: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, dám phát ngôn bừa bãi? Bản tọa giết ngươi không cần phải dùng Tôn Hồn Phiến, nhất chỉ là đủ!”
“U Minh phá thiên chỉ!”
U Minh lão quái tung ra một ngón tay, trong nháy mắt không gian khuấy động, một lỗ đen khủng khiếp hình thành trước người lão, ngay sau đó là một lượng lớn khí U Minh bắn ra từ trong lỗ đen!
Cố Thanh Phong nhìn luồng xao động kinh khủng, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, vậy mà dám không cần Tôn Hồn Phiến?
Quả thật là cố ý đối nghịch với bản tôn!
“Cố sư thúc, mau tránh ra!” Nam Cung Tuyết bị trọng thương và Kiếm Si lo lắng đồng thời hô to lên.
Bọn họ cũng biết trên người Cố Thanh Phong có chí bảo hộ thân, nhưng vấn đề là muốn khởi động bảo vật càng mạnh thì càng phải dùng sức càng nhiều.
Với tu vi Địa nguyên cảnh của Cố Thanh Phong có thể ngăn cản một chiêu của Thiên quân đã là nghe mà rợn người. Cho dù là Tứ Thánh Thể thì dưới một chiêu kia cũng chỉ sợ là hút khô toàn bộ thần lực.
Cố Thanh Phong vờ như không nghe thấy, tùy ý để U Minh Phá Thiên Chỉ đánh vào người mình.
Uỳnh!
Sau một tiếng vang thật lớn, khí U Minh tán loạn, một cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa.
Cố Thanh Phong vẫn không hề tổn thương một sợi tóc nào, còn thuận thế gãi gãi ngực.
Trong nháy mắt đám người kinh hãi, không ngờ rằng sau nhiều lần phòng ngự mà Cố Thanh Phong vẫn có thể đỡ được một kích của Ngũ Kiếp Thiên Nhân!
Chỉ có Sở Kính Trần nghĩ đến gì đó nên sắc mặt càng khó nhìn hơn, trong mắt tràn ngập ghen ghét.
“Ghê tởm, chí bảo trên người hắn nhất định là có thể tự động hộ chủ, sợ là Chí Tôn Thánh Binh. Đáng chết, nhóm người môn chủ thì ra bất công như thế! Nếu như ta có được bảo vật này thì chỉ với tu vi Thiên Tam, nói không chừng cũng có năng lực xoay chuyển tình thế!”
Ánh mắt U Minh lão quái nhìn về phía Cố Thanh Phong càng phát ra sự tham lam, hiển nhiên là suy nghĩ không khác gì với Sở Kính Trần: “Bản tọa xem ngươi có thể cản được mấy lần!”
“U Minh Phá Thiên Chỉ!”
Vút vút vút!
Trước người U Minh lão quái hình thành hết lỗ đen này đến lỗ đen khác, khí U Minh Chi KHí khủng khiếp như hỏa pháo phun ra điên cuồng!
Cố Thanh Phong hơi không kiên nhẫn, hắn chờ đợi đối phương dùng Tôn Hồn Phiến, nhưng ai ngờ lão già này lại kinh thường mình thế, vậy mà không cần.
Thế là hắn chỉ có thể ra tay.
Chỉ thấy Cố Thanh Phong vung tay lên, mấy đường U Minh Phá Thiên Chỉ giống như là con ruồi, bị hắn đánh bay trong chớ mắt.
Nhìn U Minh Lão quái đang hơi giật mình, trong miệng hắn cười nhe răng liên tục: “Ha ha ha, chỉ là con sâu cái kiến mà cũng vọng tưởng lung lay được bản tôn?”
“Tiên Thiên Thần Thánh Thể!”
“Trấn Ngục Long Tượng Thể!”
“Bất diệt Kiếm Thể!”
Lời nói dõng dạc vang vọng đất trời. Tiếng nói của hắn vừa dứt, một cảnh tượng khiến mọi người hãi hùng đã xuất hiện.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng vang kịch liệt, không ngừng chấn động trong hư không.
Chỉ thấy một đường ánh sáng thần thánh mờ mịt bộc phát từ người hắn ra bên ngoài. Ánh sáng mạnh như lửa như nắng gắt, mang theo thần thánh quang rải đầy mặt đất!
Ngay sau đó Trấn Ngục Ma Long và Trấn Ngục Thần Tượng xuyên cơ thể mà ra, thân ảnh cao đến vạn trượng đội trời đạp đất, giống như Nhị tôn khoáng thể Ma Thần!
Sau đó, kiếm khí xám trắng mang theo hơi thở hủy diệt vạn vật bỗng nhiên xuất hiện, làm nổi bật cả người Cố Thanh Phong giống như Tiên kiếm tuyệt thế lao ra khỏi vỏ!
Giờ phút này, dưới sự gia trì của Tam Đại Thánh Thể, khí thể của Cố Thanh Phong đã kinh khủng đến mức nghe cũng kinh nguời. Hắn nhe răng cười đi về phía U Minh lão quái, mỗi bước đi đều khiến trời đất rung động, không trung chấn động.
“Uy thế đến mức này! Làm sao có thể!” U Minh lão quái không thể tin điên cuồng gào lên, động tác trên tay lại không chậm đi, lúc này muốn thao túng Tôn Hồn Phiến đối đầu.
Nhưng, Cố Thanh Phong sao có thể để hắn toại nguyện?
Vừa rồi đã cho ngươi cơ hội, ngươi không dùng được nữa, vậy thì liền lấy Tôn Hồn Phiến kia đi!
Dù sao thì u hồn yêu ma bên trong Tôn Hồn Phiến ai điều khiển mà chả như nhau, nếu đã như vậy thì sao mình không điều khiển?
Nhất định phải bị người khác đánh?
“Tung Địa Kim Quang!”
Vút!
Giờ khắc này Cố Thanh Phong giống như hóa thân thành ánh sáng, một thoáng đã đi đến trước người U Minh Lão Quái.
Tốc độ kinh khủng như thế này nhanh đến mức U Minh Lão Quái cũng không kịp phản ứng. Khi lão ta ý thức được thì một gương mặt dữ tợn đã đến gần trong gang tấc.