Chương 542: Ma Uy Cái Thế
Song phương mặt đối mặt, cho dù U Minh lão quái có tâm ngoan thủ lạt thì cũng bị uy hiếp trong nháy mắt, sắc mặt thay đổi điên cuồng, vô thức tung ra một chưởng muốn phản kích. “Ha ha ha” một tràng cười chói tai nhe răng trợn mắt chui vào trong lỗ tai của lão.
Ngay sau đó.
“Hoàng cực kinh thế quyền!”
“Phế vật ồn ào, chết đi cho bản tôn!”
Cố Thanh Phong nhe răng cười một tiếng, lập tức đấm ra một quyền!
Vạn đường kim quang óng ánh tụ lại trên năm tay của hắn, chói lóe mắt, so với Mặt trời trên đỉnh còn hừng hực hơn mấy phần!
“A!!!”
U Minh lão quái phát ra tiếng thét cuối cùng của sinh mệnh, đối mặt với một quyền kinh khủng mắt mũi như muốn nứt ra, không kịp điều khiển Tôn Hồn Phiến nên đành phải bộc phát thần lực toàn thân để ngăn cản.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều không làm được chuyện gì!
Uỳnh!
Dưới một quyền tuyệt thế của Cố Thanh Phong, vạn vật ảm đạm phai mờ.
Thần lực hộ thân của U Minh lão quái bị phá từng khúc một.
“Không!!!”
Năng lượng kinh khủng như dòng lũ, thực lực nhục thân không gì sánh được trực tiếp nuốt gọn, diệt sạch!
Chỉ thấy nhục thân của U Minh lão quái hóa thành một bóng đen bên trong luồng sáng, rồi bóng đen lâp tức vặn vẹo cho đến khi biến mất!
Sau một quyền này, trời đất yên tĩnh, thế gian lại không còn nguời tên U Minh.
Giờ phút này, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ, bất kể là đám người Kiếm Môn hay là đệ tử Địa Ngục Môn, tất cả đều nghẹn ngào!
Địa Nguyên diệt Thiên Ngũ, nghe rợn cả người. Chuyện lạ hiếm có. Nhưng câu chuyện này lại thật sự xảy ra trước mặt mọi người.
Nhóm người Sở Kính Trần có là đồ đần thì cũng đã nhận ra. Thì ra tiểu sư thúc mà trong lòng bọn họ vẫn cho là yêu nhất, mới chính là kẻ kinh khủng nhất!
Từ đầu đến cuối làm gì có cái gì là chí bảo hộ thân? Chẳng qua chỉ là nhục thân quá mức mạnh mẽ vô song mà thôi.
Thì ra, lúc trước hắn nói nhóm người của mình không cần ra tay, chỉ một mình hắn là đủ cũng chẳng phải nói bừa, mà chính là lời nói thật.
Đây chính là Đế tử sao?
Đây chính là yêu nghiệt đã miểu sát thiếu niên Thiên đế hay sao?
Giờ phút này, hình như Sở Kính Trần nghe thấy được âm thanh có món đồ gì đó vỡ trong người mình.
Chính là tâm vô địch của hắn ta!
Tan nát!
Lúc trước quỳ xuống xin lỗi Cố Thanh Phong nó không vỡ.
Thời điểm nguy hiểm giữa làn ranh sống chết khi đối diện với U Minh lão quái nó cũng không vỡ. Nhưng cho đến sau khi nhìn thấy một quyền này của Cố Thanh Phong, tâm vô địch hoàn toàn nát, tan thành từng mảnh nhỏ, sạch sẽ. Cuối cùng thì trong lòng hắn ta cũng không sinh chút tơ hào nào đến tâm tư địch nữa.
Cuối cùng cũng không nói thành lời mấy câu cuồng vọng như muốn làm Thiên Đế của thế giới này.
Thế giới này, ai có thể tranh phong cùng với yêu nghiệt?
“U Minh trưởng lão chết rồi sao?!”
“Quái vật! Đệ tử Kiếm Môn kia chính là một con quái vật!”
“Nhanh mở Hộ sơn đại trận lên!”
Sau khi U Minh lão quái chết, trong nháy mắt Địa Ngục môn đã bị một luồng khí lớn bao trùm, bóng ma chết chóc giống như hình với bóng.
Tất cả bọn họ đều hoảng loạn, điên cuồng tuôn về phía mắt trận, lo lắng nghĩ mở trận pháp hộ núi, ngăn cản một tên hung ác tuyệt thế với bên ngoài!
Nhưng Cố Thanh Phong nào có để cho bọn họ cơ hội.
“Hiện tại mới biết sợ? Muộn rồi!”
Hôm nay bản tôn nhất định phải nện nát nhục thân của đám sâu kiến cách người, rồi rút hồn luyện phách gán vào Tôn Hồn Phiến, cướp đi đường luân hồi của các ngươi. Vĩnh viễn thúc đẩy bản tôn!
“Ha ha ha”
“Bất diệt kiếm khí!”
Lời nói âm trầm quanh quẩn không gian, một đường kiếm khí xám trắng óng ánh chứa đầy hơi thở của sự hủy diệt bắn ra ngoài.
Nhắm thẳng vào mắt trận Đại trận Hộ Sơn của Địa Ngục Môn.
Lúc này, mắt trận đã đầy ắp người, ba chân bốn cẳng đứng đó mở trận pháp ra, nhưng bọn họ dù nhanh, dù như thế nào thì cũng không nhanh bằng kiếm khí bất diệt do Đại thành kiếm thể bất diệt tung ra!
Uỳnh!
Nơi kiếm khí bất diệt khuấy động, vạn vật diệt vong!
Người Địa Ngục Môn ở mắt trận, bao gồm cả đứng ở bên trong mắt trận, trong nháy mắt bị nghiền thành bã.
Người Địa Ngục môn đối mặt với cảnh tượng tận thế kinh khủng này thì cực kỳ hoảng sợ. Trưởng lão u hồn mạnh nhất đều đã chết hết, đại trận hộ sơn cũng tan vỡ, những người còn lại cơ bản là không khơi dậy nổi một chút phản kháng nào, chỉ muốn chạy trốn.
“Ha ha ha, muốn chạy? Cũng không hỏi xem bản tôn có đồng ý hay không?” Cố Thanh Phong kiêu ngạo nhe răng cười, cơ thể bỗng nhiên bay lên.
Ở trên không trung nhìn xuống chúng sinh, khí thế quanh thân bàng bạc. Ma uy cái thế!
Chỉ thấy hắn dùng hai tay tạo pháp quyết, lẩm bẩm trong miệng. Theo động tác của hắn, trời đất bắt đầu sinh ra rung động kịch liệt.
Một tiếng quát to vang lên!
“Vô tận pháp vực! Bát phương phong cấm! Càn khôn nghịch chuyển! Cửu Long Khốn Thiên!!”
Bùm!
Trời đất bỗng nhiên tối sầm, trong nháy mắt bốn phương tám hướng dâng lên tám cột sáng thô to. Quang mang lấp lóe giữa cột sáng, từng màn sáng bắn ra ngoài nối thành một mảnh, sừng sững ở tám phương.
Trời đất bắt đầu nghịch chuyển, một đám người thông qua trận pháp không gian để trốn thoát cũng bị túm về, rơi xuống từ trên không trung.
Trong cõi u minh truyền đến chính tiếng rồng ngâm, ngay sau đó chín con rồng vô hình xoay quanh bầu trời, thần uy vô cùng vô tận hóa thành sức mạnh phong cấm, bắt đầu phong toả toàn bộ Địa Ngục môn!
Đây chính là uy năng của Phong thiên cấm!