Chương 544: Ma Thần Hàng Thế, Họa Loạn Nhân Gian (2)
Quá trình vô cùng thuận lợi, có thể xưng như nước đến tụ thành. “Ha ha ha, quả nhiên là bảo bối tốt, bản tôn rất hài lòng!” Cố Thanh Phong mãn ý vuốt ve Tôn Hồn Phiến, như thể là vuốt ve da thịt tình nhân.
Thứ hắn hài lòng nhất không phải là thực lực mạnh lên, mà là Tôn Hồn Phiến có vô hạn khả năng. Tôn Hồn Phiến một tỷ có thể so với Thiên quân, vậy nếu như chục tỷ, nghìn tỷ thì sao?
Nếu như thu nạp hết tất cả linh hồn của tu sĩ cường đại, một cái thì đủ đê đỉnh trăm vạn, còn hắn thì hoàn toàn có thể bám theo việc Tôn Hồn Phiến tăng cường mà từng bước mạnh lên.
Sau khi bản thân cường đại thì có thể săn giết những tu sĩ hay là chủng tộc cường đại hơn. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, dưới sự tương đắc thì chẳng phải có thể thành Thiên Đế hay sao?
“Thế mà hắn lại không chết!”
“Trời ạ, hắn nắm giữ Tôn Hồn Phiến!”
“Xong rồi, xong hết rồi, Địa Ngục Môn diệt vong rồi!”
Cố Thanh Phong đứng phía chân trời nhìn xuống một đám sâu kiến Địa Ngục Môn, ánh mắt tham lam.
“Đều trở thành chất dinh dưỡng của bản tôn hết đi!”
“Có thể trợ giúp bản tôn tu hành, chính là vinh quang lớn nhất đời này của các ngươi!”
“Ha ha ha.”
Hắn cười gằn, rồi lập tức vung tay lên, Tôn Hồn Phiến bất ngờ nhảy múa. Một đám giống như một đám ác quỷ tranh nhau chen lấn bò ra từ địa ngục, che trời đạp đất càn quét về phía người của Địa Ngục môn.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng kêu sợ hãi vang lên không dứt bên tai, dưới cảnh u hồn tứ tung, giống như là luyện ngục nhân gian!
Cố Thanh Phong đứng trên bầu trời thưởng thức hết tất cả. Cuồng phong thổi mái tóc đen bay phất phới, Tôn Hồn Phiến phát ra huyết quang làm nổi bật nét hoặc sáng hoặc tối trên gương mặt trắng nõn của hắn.
Khung cảnh chúng sinh kêu rên phía dưới, giống như Ma Thần hàng thế, họa loạn nhân gian!
Nhóm người Sở Kính Trần nhìn cảnh tượng như đại ngục trước mặt đã chấn kinh đến nghẹn ngào, thậm chí còn không cảm giác được đau đớn từ vết thương trên người mình.
Rồi thậm chí còn nghi ngờ Cố sư thúc đứng trước mặt đây đã bị Ma đầu Thượng cổ nào đó đoạt xá.
Lúc này, đột nhiên Cố Thanh Phong quay đầu lại nhìn về phía sáu nhóc con của Kiếm Môn, hỏi: “Chư vị sư điệt có sao không?”
Được sự quan tâm trong lúc lơ đãng của Lục Ma đầu, sáu nhóc con của Kiếm Môn chớp mắt đã bị dọa giật mình, rồi vội vàng lắc đầu nói: “Không có không có việc gì. Đa tạ sư thúc quan tâm.”
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu, nhìn bên ngoài sáu người này còn đang chảy máu thì âm thầm cảm khái. Cuối cùng vẫn là Thánh tử của Đế Đình Tiên môn kiên cường, máu đã chảy thành sông mà vẫn không có việc gì.
Sau khi quan tâm, Cố Thanh Phong không để tâm bọn họ nữa mà chuyên tâm khống chế Tôn Hồn Phiến cắn nuốt người của Địa Ngục Môn.
Dưới sự giết chóc của Tôn Hồn Phiến một tỷ, cơ bản là đám người Địa Ngục Môn đã bị dọa mất mật chẳng có sức phản kháng nào. Nhất là khi quân chủ lực còn bị Vương Diêm mang đi, đám người này càng giống như dê đợi làm thịt.
Một canh giờ sau, Địa Ngục Môn đã bị Tôn Hồn Phiến cắn nuốt không còn gì. Tông môn phồn hoa ngày xưa bây giờ chỉ còn đầy hài cốt nằm trên đất, máu chảy thành sông, cách từ xa cũng đã ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, giống như trời đất bị nhuộm thành một màu máu.
Làm xong tất cả, Cố Thanh Phong một mình đi vào bên trong Địa Ngục Môn bắt đầu vơ vét điên cuồng. Thấy vật gì bất luận là giá trị cao hay thấp cũng đều bỏ vào trong túi, trên mặt đất như được cán mỏng ba thước.
Linh tuyền, Linh Địa, Huyết trì dùng để luyện thi gì đó, thậm chí cả huyết dịch của thi thể cũng không bỏ qua. Dù sao thì máu thịt của tu sĩ cũng không giống bình thường, đối với yêu ma mà nói chính là đại bổ!
Vừa vặn để lại làm lễ vật xuất quan cho Tiểu Thi Mị. Chắc hẳn cô nhóc này sẽ thích thôi.
Bảo khố của Địa Ngục Môn cũng bị hắn tìm ra được. Mặc dù có trận pháp phong cấm cực kỳ nghiêm ngặt nhưng dưới sự giúp đỡ của Phong Thiên Cấm, chuyện phá giải dễ như trở bàn tay.
Bảo khố rất rộng lớn. Địa Ngục Môn cũng là môn phái số một số hai ở Thanh Mộc Vực, bên trong đương nhiên không phải nói nhiều. Bảo vật trong khố quả thực chồng chất như núi, nhưng đại đa số đều là loại pháp bảo tà tu kia.
Như Đèn Tỏa Hồn, Khóa Phá Hồn, Hóa Huyết Đao gì đó, xem xét cũng không phải là môn phái đứng đắn gì. Có điều, môn phái đứng đắn ai lại gọi là Địa Ngục Môn chứ?
Hiện tại Địa Ngục Môn cũng xem như là danh xứng với thực, quả thật là một mảnh Địa Ngục.
Đối mặt với tài phú kếch xù thế này, vốn tâm tính trầm ổn nhưng Cố Thanh Phong cũng không nhịn được mà vui vẻ trong lòng.
Lúc này, sáu đứa nhóc của Kiếm Môn cũng khôi phục lại năng lực hoạt động, từng người đứng dậy nhìn bóng dáng bận rộn của Cố Thanh Phong có hơi không biết phải làm sao.
Ai cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cho đến khi Cố Thanh Phong xong xuôi thì lúc này Kiếm Si mới kiên trì hỏi: “Cố sư thúc, tiếp sau đây chúng ta làm gì?”
Cố Thanh Phong liếc mắt nhìn đám người một chút: “Chúng ta? Sáu thứ vướng víu như các ngươi còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục dùng Thất Kiếm Tru Tiên Trận trói buộc bản tôn?”
Đám người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, có chút hổ thẹn cúi đầu xuống.
“Mấy người các ngươi vẫn nên quay về dưỡng thương đi. Chuyện còn lại cứ để cho bản tôn làm.”
Sáu đứa nhỏ của Kiếm Môn vì chuyện mình là Thánh Tử Thánh nữ nên đương nhiên là hạng người tâm khí kiêu ngạo, chỉ là không ngờ rằng giờ phút này mình lại thành vướng víu mà không khỏi ủ rũ.