Chương 545: Vơ Vét Địa Ngục Môn
Có điều bọn họ nghe thấy Cố sư thúc muốn đưa nhóm mình về xong thì trong lòng cũng lặng lẽ thở phào một hơi. Không phải bọn họ sợ gặp phải nguy hiểm gì. Chủ yếu là Cố sư thúc yêu dấu của bọn họ, khi ở bên cạnh hắn áp lực quá lớn. Tổng thể phải lo lắng đối phương lúc nào thì đại phát cuồng tính, địch ta không phân, đem đám người bọn họ cất vào trong Tôn Hồn Kỳ.
Về phần trách móc Cố Thanh Phong?
Sáu người bọn họ cũng chẳng phải đồ đần, giới tu hành tôn sùng thực lực nên cường giả làm cái gì cũng đúng, kẻ yếu không có tư cách trách móc cường giả. Huống chi là lúc trước Địa Ngục Môn tiến đánh Kiếm Môn trước, bây giờ bị diệt cũng là đáng đời. Mặc dù thủ đoạn có chút khốc liệt nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
“Chúng ta nghe theo sư thúc phân phó.”
Cố Thanh Phong khẽ gật đầu, lập tức thi triển Thiên Tống trận. Rất nhanh, trận văn huyền ảo bao trùm sáu người, giữa ánh quanh hoa chớp động, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Đúng rồi, sau khi trở về thay bản tôn nói với Tiểu Nguy một tiếng là chờ bản tôn vây công khiến các đại môn phái diệt môn xong thì sẽ về.”
Sáu đứa nhóc nghe xong thì suýt chút nữa té nhào ra khỏi trận pháp.
Cũng không biết xáo trộn là do Kiếm Thần Độc Cô Nguy bị gọi là Tiểu Nguy hay là bởi vì Cố Thanh Phong nói muốn tiêu diệt các đại môn phái.
Bọn họ còn chưa kịp trả lời, dưới quang hoa lấp lóe cả đám người đã biến mất khỏi chỗ.
Đợi đám người đi rồi, Cố Thanh Phong cảm thấy hết sức nhẹ nhõm, là cảm giác không vướng víu cũng không sai.
“Như vậy thì người may mắn tiếp theo là ai đây? Ha ha ha” Cố Thanh Phong thỏa mãn nhe rằng cười lẩm bẩm.
Hắn cúi đầu, nhìn địa đồ Thanh Mộc Vực trong tay, phía trên ghi chú vị trí cụ thể của các đại môn phái ở khắp nơi.
Lúc này trời đã về chiều, ánh mặt trời rơi trên người hắn nhưng vì nguyên nhân cúi đầu nên cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối, chỉ có vị trí hai con ngươi còn ẩn chứa hồng quang lấp lóe.
Cuối cùng, thông qua điểm binh điểm tương hắn đã chọn trúng phủ Vô Song!
Cũng chính là hang ổ của Đoạn Trường Sinh.
Kiếm Môn.
Lúc này Kiếm Môn vẫn đang ở trong nước sôi lửa bỏng như cũ. Tiếng kiếm kêu, âm thanh thiên lôi, tiếng hỏa diễm nổ tung điên cuồng vang lên.
Các sợi thần quang che trời rợp đất đánh lên phía trên đại trận hộ sơn, kích thích tầng tầng gợn sóng màu kim.
Mà đám người Kiếm Môn cũng lo lắng bận rộn. Có người vận chuyển vật liệu, có người tu bổ trận pháp rồi còn bố trí phòng tuyến trong môn, chuẩn bị cho việc sau khi Hộ Sơn đại trận bị công phá.
Nhưng ngay khi đám người đang bận rộn thì bên trong Kiếm Môn lóe lên quang hoa, ngay sau đó xuất hiện sáu bóng dáng.
Sáu người bất ngờ xuất hiện gợi lên chú ý của nhóm người Kiếm Môn.
“Là nhóm Thánh Tử!”
Có người hoảng sợ nói.
“Sao bọn họ quay lại nhanh vậy?”
Cảm nhận siêu mạnh của Độc Cô Nguy chớp mắt đã phát hiện ra sự xuất hiện của sáu người, giống như thuấn di, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh sáu người.
Ngay sau đó là Thất Mạch chủ tọa đến trong chớp mắt.
Sau khi bọn họ nhìn thấy sáu kẻ máu me khắp người, sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Nhất là khi họ không phát hiện ra bóng dáng của Cố Thanh Phong thì tinh thần càng chấn động mãnh liệt.
Độc Cô Nguy bước nhanh về phía trước, vội la lên: “Xảy ra chuyện gì? Cố sư đệ đâu? Sao các ngươi lại bị thương như thế?”
Trong chớp nhoáng này, cao tầng của Kiếm Môn đều có dự cảm không tốt. Sợ là bảy người bọn họ gặp phải kẻ địch mạnh, vậy nên bản thân bị trọng thương, còn về phần Cố Thanh Phong thì có khả năng đã hấp hối, nhưng xuất ra chút sức lực cuối cùng để cưỡng ép đưa những người khác trở về. Quên mình vì người.
Mặc dù bọn họ cảm thấy Cố Thanh Phong không giống như kẻ có thể làm ra được loại chuyện như vậy, nhưng sự thật ở ngay trước mắt chứ không phải do người không nghĩ như thế.
“Cố sư thúc không về, hắn…” Lời nói của Kiếm Si còn chưa dứt.
Uỳnh!
Chỉ chớp mắt, trên người Độc Cô Nguy bộc lộ ra một luồng khí thế cực kỳ khủng bố, phong vân tức thì biến đổi.
“Ai làm!”
Kiếm Si bị dọa cho không kìm được mà lùi về sau hai bước, vội vàng giải thích: “Không phải thưa môn chủ, ngài hiểu lầm rồi, Cố sư thúc không chết.”
“Không chết? Chẳng lẽ bị người ta bắt làm con tin?” Sắc mặt Độc Cô Nguy âm trầm nói.
Kiếm Si: “...”
Ngài không thể nghĩ tốt về sư thúc ư?
“Cũng không phải, Cố sư thúc không có việc gì. Hắn không chỉ không có việc gì mà thậm chí dùng sức một người diệt Địa Ngục Môn!” Tốc độ nói của Kiếm Si rất nhanh, chỉ sợ mình nói chậm một chút thì Độc Cô Nguy sẽ lập tức lao ra liều mạng cùng nhóm người Vương Diêm kia.
Chớp mắt, Độc Cô Nguy rơi vào im lặng. Một đôi mắt sắc nhìn chằm chằm Kiếm Si khiến đối phương phải rùng mình.
Một lát sau mới nói: “Có ai không, dẫn Kiếm Si đi kiểm tra tâm trí một chút, có khả năng nó trúng tà thuật rồi.”
Chỉ một thoáng sắc mặt Kiếm Si đã thay đổi, mấy người còn lại thấy tình hình không ổn thì cũng nhao nhao mồm năm miệng mười vội vã giải thích.
Sau một nén nhang, cuối cùng mọi chuyện cũng đã nói rõ.
Độc Cô Nguy và nhóm người Thất Mạch thủ tọa lại rơi vào trầm mặc một lần nữa.
Một hồi lâu sau.
“Ý của các ngươi là, U Minh lão quái dùng Tôn Hồn Phiến một tỷ phá Thất Kiếm Tru Tiên Trận, sau đó Cố sư đệ ra tay lấy sức một người diệt toàn bộ Địa Ngục Môn sao? Còn thuận tiện nắm được Tôn Hồn Phiến trong tay, đồng thời còn cho hết người của Địa Ngục Môn vào làm huynh đệ bên trong Tôn Hồn Phiến?” Độc Cô Nguy cất tiếng nói.
“Ừm ừm ừm.” Sáu nhóc con liền vội vàng gật đầu.
Độc Cô Nguy nhìn ánh mắt chân thành của sáu người, trầm ngâm một thoáng rồi nói: “Có ai không, mau dẫn sáu đứa này đi kiểm tra tâm trí một chút.”