Chương 548: Ma Lâm Phủ Vô Song
“Lớn mật! Mau buông Thánh nữ ra!” Mấy vị Thiên Nhân còn lại thấy một màn này, vừa kinh vừa sợ, nhưng mà chỉ dám quát lón ngoài miệng, ai cũng không dám thực sự tiến lên. “Ha ha ha tiểu mỹ nhân, ngươi càng phản kháng thì bản tôn càng hưng phấn. Thơm một cái nào!”
Bốp!
“A a a!” Đoạn Vô Song cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhất là ngay trước mặt toàn bộ người của phủ Vô Song.
“Ngươi nhất định phải chết! Chờ phụ thân ta trở về nhất định sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh, rút gân lột da!”
“Ha ha ha ngươi nói làm bản tôn rất sợ đó nha. Vậy thì thừa dịp phụ thân ngươi còn chưa trở lại thì thơm thêm mấy cái.”
Đám người phủ Vô Song thấy Cố Thanh Phong không kiêng nể gì như thế thì cũng không nhịn được nữa, điên cuồng xuất thủ.
Trong lúc nhất thời các loại thần quang thần binh tung bay đầy trời.
“Một đám người không có nhãn lực mà cũng dám quấy nhiễu nhã hứng của bản tôn? Tôn Hồn Phiến! Nuốt bọn chúng cho bản tôn!”
Cố Thanh Phong bỗng nhiên vung Tôn Hồn Phiến lên, hàng trăm triệu u hồn kinh khủng đằng sau đã sớm không kìm nén được, giống như cá diếc qua sông, che trời lấp đất hướng về phía toàn bộ phủ Vô Song.
Vẻn vẹn trong chớp mắt đã bao phủ hết phủ Vô Song.
Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh gặm cắn và tiếng cầu xin tha thứ trong nháy mắt đã biến thành giọng chính khắp trời đất.
Tôn Hồn Phiến có thể so với chiến lực Thiên Quân, phủ Vô Song cơ bản là không có cách nào ngăn cản.
Thánh nữ Vô Song vốn dĩ còn đang giãy dụa nhìn thấy thảm trạng của đệ tử trong môn, trong nháy mắt hốc mắt đỏ hồng, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Nàng ta điên cuồng gào thét: “Dừng tay! Mau dừng tay! Tên ma đầu kia!”
Nhưng mà theo số lượng đệ tử càng giảm thì tiếng gào của nàng ta cũng thay đổi, biến thành tiếng khóc cầu khẩn.
“Van xin ngươi mau dừng tay đi, van xin ngươi. Chỉ cần ngươi thả bọn họ thì ngươi muốn làm gì ta cũng được.”
“Ồ? Cứ như thể hiện tại bản tôn không thể đối xử với ngươi như vậy.”
“Ngươi không thả bọn hắn, ta chết ngay bây giờ cho ngươi xem!” Thánh nữ Vô Song lúc này muốn tự tuyệt tâm mạch.
Nhưng Cố Thanh Phong làm sao có thể để nàng ta làm ra chuyện như vậy dưới mí mắt của mình. Phải biết rằng Phong Thiên Cấm không chỉ có thể phong tỏa không gian mà giam người cũng rất tuyệt vời.
Lúc này, trên người Thánh nữ Vô Song có mấy phong cấm khóa tu vi cả người của nàng ta lại.
Một thiên nhân không có tu vi, muốn tự sát cơ bản là không làm được, cắn lưỡi tự sát cũng không được bởi vì cơ thể của thiên nhân đã sớm siêu phàm thoát tục, đừng nói đến cắn lưỡi tự sát mà cơ bản là không chết được. Chỉ nói riêng tốc độ hồi phục kinh khủng, chỉ sợ vừa mới phá xong thì lập tức khôi phục như cũ.
Lần này Thánh nữ Vô Song hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, trong mắt nàng ta tràn ngập hận ý: “Ngươi tên ma đầu này, ngươi chết không được yên lành! Ngươi lạm sát kẻ vô tội, không sợ bị chính đạo trong thiên hạ truy sát hay sao?”
Cố Thanh Phong kinh ngạc nhìn Thánh nữ Vô Song một chút: “Đáng tiếc, dáng dấp xinh đẹp bực này mà lại là một kẻ ngu, hay nên nói là chất dinh dưỡng của đại não bị một số bộ phân khác hút đi rồi?”
“Bị chính đạo trong thiên hạ truy sát? Nói như thể bản tôn không diệt phủ Vô Song các người thì sẽ không bị đuổi giết vậy. Xin ngươi chú ý thứ tự trước sau một chút, rõ ràng là những môn phát kia của các ngươi vây công Kiếm Môn, đến tru sát bản tôn có được không hả?”
“Làm sao hả, chỉ cho phép các ngươi giết bản tôn chứ bản tôn không thể đánh trả có đúng không?”
“Đó cũng là bởi vì ngươi làm việc ác bất tận mới có thể bị người người đuổi giết!” Giọng nói Thánh nữ Vô Song đầy căm hận.
“Bản tôn làm việc ác bất tận? Vậy trước đó vì sao các ngươi không đến, hết lần này đến lần khác lại chọn lúc bản tôn thành Đế tử mà đến, không phải sợ thiên tư của bản tôn? Sợ Kiếm Môn quật khởi?”
“Trước khi nổ ra Thiên tư, ngươi nhiều lắm chỉ xem như tiểu ma đầu, hiện tại tuôn ra rồi, vì phòng ngừa ngươi trưởng thành gây hại cho thiên hạ nên đương nhiên muốn nhanh chóng diệt trừ!”
“Ha ha ha, mỹ nhân nói hay lắm!” Cố Thanh Phong tùy tiện cười to: “Thật sự là hay cho một cái miệng nhanh nhảu, chắc dùng tốt đây.”
“Bản tôn cũng hồ đồ rồi, đã là người trưởng thành rồi, ai còn phân đúng sai?
Kỳ thật mà nói, ngươi không sai, bản tôn cũng không sai, chỉ là… Bản tôn muốn mạnh hơn một chút, không chỉ có như thế.
Những kẻ yếu, sinh ra đã bị kẻ mạnh như bản tôn chi phối, đây mới là giá trị tồn tại trên đời!
“Hahaha…”
Cố Thanh Phong một tay cầm Tôn Hồn Phiên một tỷ, tay kia cầm Vô Song thánh nữ, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, lộ ra kiệt ngạo cùng xấc xược.
Hắn nhìn hàng tỷ u hồn đang tàn sát bừa bãi phía dưới, chỉ cảm thấy khoái ý trong lòng nói không nên lời, bấm bụng chịu đựng từ khi đi tới Thương Minh giới cho tới nay, những gì khiêm tốn uất khí tích tụ ân nhẫn đều bị quét sạch không còn.
Hiện tại thực lực của hắn đã có thể sánh ngang với Thiên Quân, ở Thanh Mộc Vực này được xưng là cường giả đứng đầu, loại cảm giác sừng sững trên đỉnh thế giới này làm cho hắn mê say, loại sảng khoái không kiêng nể gì này làm cho hắn lưu luyến.
Cố Thanh Phong nhìn môn nhân phủ Vô Song đối mặt với u hồn không hề có năng lực phản kháng, đoán chừng còn phải cần một lúc lâu, cảm thấy không thể lãng phí thời gian, vì thế liền dắt theo Đoạn Vô Song quay đầu tiến vào Bạch Cốt Huyết Châu.
......