Chương 64: Quỷ Dị (2)
Đùng! Cố Thanh Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Biểu cảm của hắn dữ tợn giống như ác quỷ, trên mặt mây đen giăng kín, vô cùng đè nén, giống như điềm báo ngọn núi lửa bộc phát.
Biểu cảm này khiến cho Vương béo giật nảy mình, còn tưởng rằng Cố Thanh Phong bị yêu ma quấn thân: “Cố… Cố đại nhân?”
Một giây sau, một tiếng hống kinh thiên động địa phát ra từ phía Cố Thanh Phong: “Mẹ nó ta đậu mịa ngươi, lão già đáng chết kia! Lão tử đã nói là ghét nhất người khác lừa gạt mình! Được lắm! Từng đám các ngươi chơi đùa lão tử như khỉ đúng không?”
“Đừng để lão tử tìm thấy các ngươi, nếu không thì lão tử nhất định sẽ chém các ngươi thành ngàn mảnh!”
Tiếng rống giận này doạ cho Vương béo và Hứa đần, trong chớp mắt khiến họ quên đi sợ hãi, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Cố Thanh Phong.
Hiện tại trong đầu bọn họ đầy dấu chấm hỏi. Đây là lúc quan tâm người khác có lừa mình hay không sao?
Bầu không khí kinh dị, kinh khủng như thế mà ngươi không sợ? Ngược lại chỉ tức bọn họ lừa ngươi?
Cơn tức này cũng quá lớn rồi?
Rống xong một hơi, Cố Thanh Phong càng nghĩ càng tức, càng lên cơn giận.
Vốn chỉ nghĩ đơn giản là ăn một xâu mứt quả, ai ngờ lại chẳng ăn được, tên bán rong còn chơi trò biến mất bí ẩn với ngươi.
Hỏi ba đứa nhóc con con, nói không thấy là được rồi chứ? Mẹ nó còn lừa gạt lão tử hai đồng tiền!?
Ba đứa nhãi con kia diễn thật tốt, còn nói gì mà Cẩu Thặng Tử ta xưa nay không gạt người ta, ta có thể so đo với ngươi à!
Trưởng thôn còn diễn tốt hơn. Dù tiểu lão nhân có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt ngài.
Thần thái kia, ngôn ngữ tay chân kia, dáng vẻ rồi bản lĩnh kia, khá lắm, Oscar không có ngươi đúng là lãng phí!
Lũ rùa đen khốn kiếp các ngươi, thế mà một lại một lừa gạt ta, hơn nữa con đường cũng giống nhau.
“Vương béo, Hứa đần, lục soát từng nhà với ta! Lôi lão già kia lên, lôi ba nhóc quỷ kia lên, còn phải tìm ra tất cả trong số đó! Cố Thanh Phong rống giận.
Hắn lập tức rút Tru Tà Pháp kiếm bên hông ra, một người một ngựa dẫn đầu đi vào bên trong bóng tối.
Vương Sơn và Hứa Phàm không nói gì nữa, vội vàng lo lắng đi theo sau lưng Cố Thanh Phong.
Lúc này thôn Hắc Thuỷ hoàn toàn tĩnh mịch, nghe cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.
Cùng với đó là một màu đen kịt giống như tất cả các hộ đều chết hết, trong mỗi nhà không có ai đốt đèn, không có một chút ánh sáng.
Ba người giơ bó đuốc xông vào từng nhà.
Rầm!
Cố Thanh Phong tung một cước đá văng cửa phòng, bên trong không có một ai.
Tiếp tục đến nhà tiếp theo.
Rầm!
Vẫn không có ai!
Từ đầu thôn đến cuối thôn, một thôn Hắc Thuỷ to như vậy mà không có người!
Hiện tại càng chênh lệch so với sự khoan thai hài hoà lúc ban ngày.
“Đại… đại nhân, thôn này quá tà tính, nếu không hay chúng ta quay về cầu viện đi?” Vương béo run rẩy đề nghị.
Cố Thanh Phong không để ý đến gã, hơn nữa trong lòng yên lặng gọi hệ thống lên.
Hắn cảm thấy mình có khả năng trúng huyễn thuạt.
“Hệ thống, vì sao mà ta trúng huyễn thuật nhưng không nhận được lời phản hồi mạnh lên?”
âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên trong biển não của Cố Thanh Phong: “Bổn hệ thống lặp lại một lần nữa, bổn hệ thống là hệ thống bị yêu ma công kích rồi mạnh lên, xin ký chủ tự mình lĩnh ngộ.”
Sắc mặt Cố Thanh Phong càng khó coi hơn.
Theo cách nói của hệ thống, vậy thì có hai khả năng.
Một, đây không phải là huyễn thuật của yêu ma, có thể là do người làm.
Hai, đây là huyễn thuật của yêu ma, nhưng cùng loại với chướng nhãn bởi vì không tự tạo tổn thương cho bản thân vậy nên hệ thống mới không có phản ứng.
Ban đầu bên trong Trấn Ma Ngục, khi trúng huyễn thuật của nhãn ma là do nhãn ma có ý dùng huyễn thuật để xâm chiếm đầu óc mình, khống chế cơ thể mình, thuộc về kiểu công kích nên mới khiến hệ thống phản ứng.
Còn lần này mình không nhận được một chút tổn thương nào (Không tính tổn thương tâm lý) vậy nên hệ thống mới không phản ứng.
Có điều cho dù là loại khả năng nào thì Cố Thanh Phong cũng không thể từ bỏ ý định. Dù có là người làm ra thật thì hắn cũng muốn khiến người kia trả giá đắt.
Có Nhất Tự Phần Dương Kiếm làm át chủ bài thì xem như là tiên thiên tông sư đến, Cố Thanh Phong cũng dám đánh một trận!
“Đi! Đến rừng Khô Cốt.”
“Đại nhân, ban đêm đi đến rừng Khô Cốt là hành động không thông minh đâu, ngay cả Trừ ma sứ Huyền giai như Dương đại nhân cũng chết ở nơi đó, ba người chúng ta đi không phải là chịu chết sao?” Vương béo sợ hãi nói.
“Vương béo, mẹ nó ngươi có thấy phiền không hả? Nếu không đi thì tự ngươi ở lại thôn Hắc Thuỷ đi.” Cố Thanh Phong không quay đầu mà đi thẳng về phía rừng Khô Cốt.
Vương Sơn và Hứa Phàm thấy thế đành phải đuổi theo.
Ai bảo trong ba người thì Cố Thanh Phong là người có thực lực mạnh nhất. Bây giờ ở lại thôn Hắc Thuỷ quỷ dị này, đương nhiên Cố Thanh Phong là chiếc đùi duy nhất mà bọn họ phải ôm chắc.
Rừng Khô Cốt nằm ngay phía sau thôn Hắc Thuỷ, khoảng chừng hai nén nhanh sau, ba người Cố Thanh Phong đã đi đến rừng Khô Cốt.
Lúc này sắc trời tối đen, trên trời mây đen kín mít, ánh sáng trăng bị che lấp chặt chẽ
Rừng Khô Cốt đen kịt một mảnh, gió thỏi nhẹ, lá cây vang lên xào xạc giống như đang có một con hung thú nấp trong bóng tối thì thầm.
Cố Thanh Phong giơ bó đuốc, sải bước đi đầu tiên.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, từng bóng cây trong rừng Khô Cốt vặn vẹo thành hình dáng quái dị, vì thế nơi này cộng thêm mấy phần khí tức âm trầm.
Vương béo khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, chăm chú đi sau lưng Cố Thanh Phong, dư quang ánh mắt không dám nhìn về phía hai bên rừng cây chút nào.
Sợ bên trong đột nhiên lộ ra một khuôn mặt người.
“Hồ Lương!”
Cố Thanh Phong hét lớn một tiếng, doạ cho Vương béo và Hứa đần giật nảy mình.
“Cút ra đây ngay cho ta!”
Nhưng mà cũng không có ai đáp lại, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi qua.