Chương 65: Ngàn Vạn Lần Không Thể Lừa Gạt Cố Đại Nhân (1)
Sau khi yên lặng một hai giây, Cố Thanh Phong đột nhiên nhe răng cười: “Ha ha ha… Hồ Lương! Và cả ba đứa nhóc con kia nữa, các ngươi tưởng ta không tìm được các ngươi có đúng không?” “Muốn chơi trốn tìm với ta? Vậy các ngươi trốn cho kỹ…”
“Nếu không, một khi ta tìm được… ha ha ha…”
Giọng điệu của Cố Thanh Phong dữ tợn lại rét lạnh, dưới sự hỗ trợ của rừng Khô Cốt thì càng lộ ra vẻ kinh khủng.
Vương Sơn và Hứa Phàm liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc và chấn động trong mắt của đối phương.
Bây giờ bọn họ có một loại ảo giác, rốt cuộc thì ai mới là yêu ma?
Vì sao cảm thấy Cố đại nhân hiện đại còn giống yêu ma hơn cả yêu ma nhỉ?
Lúc xưa khi làm nhiệm vụ ở Trấn Ma Ti có đội ngũ nào mà không cẩn thận từng li từng tí, khẩn trương vạn phần chứ, sợ rằng lật thuyền trong mương bởi dẫu sao yêu ma cũng khó lường.
Nhưng đến lượt Cố đại nhân thì tình huống hoàn toàn trái ngược.
Đối mặt với yêu ma đã giết đội ngũ của Trừ ma sứ Huyền giai, Cố đại nhân chẳng những không sợ, không chạy trốn mà ngược lại còn đi khắp nơi tìm yêu ma?
Cũng vì yêu ma lừa gạt hắn, vậy mà khiến hắn tức đến tình trạng này?
Đến bây giờ, trong lòng Vương Sơn và Hứa Phàm đều tự lập một quy tắc đó chính là sau này ngàn vạn lần không được lừa gạt Cố đại nhân. Tính khí người này quá nóng nảy…
Ở một nơi sâu thẳm trong rừng Khô Cốt, một đôi mắt đỏ ngòm như yêu ma đnag nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong, bên trong ánh mắt không khỏi sinh ra sự nghi ngờ thật sâu.
Tên này thật sự là người sao?
Vì sao lại không biết sợ hãi chứ?
Vốn dĩ y muốn thông qua phương thức này để dọa ba người Cố Thanh Phong, để bọn họ quay về báo cáo tình huống rồi dẫn người nhận chức Trừ Ma sứ Huyền giai đến đây.
Dù sao đây cũng chỉ là ba kẻ ở Tụ Khí cảnh bé nhỏ chưa đủ nhét kẽ răng.
Có ai ngờ rằng Cố Thanh Phong này vậy mà không đi theo lộ trình, hắn chẳng những không sợ hãi chút nào mà ngược lại còn tức giận?
Ngươi dám tin loại tức giận này?
Người này lúc tức giận đúng là không hề lý trí, toát ra vẻ dã thú.
Nhưng hễ là Trừ ma sứ bình thường nhìn thấy tình huống quỷ dị như thế này ít nhiều gì cũng sẽ biết sợ, nhất là khi nơi này còn có Trừ ma sứ Huyền giai bị chết, theo logic bình thường không phải là quay đầu chạy luôn sao?
Cố Thanh Phong này không những không sợ, ngược lại còn xông vào rừng Khô Cốt trong đêm, nhất định phải tìm ra người lừa hắn. Đúng là không hợp thói thường.
Lúc này chủ nhân của đôi mắt đỏ ngòm kia muốn giết tên này, nhưng lại sợ vì cái chết này mà Trừ ma sứ Huyền giai mới nhận chức không dám đến đây dò xét mà trực tiếp báo cáo Trấn Ma Ti rồi lại dẫn Trừ ma sứ Địa giai đến đây một lần nữa.
Vậy mình cũng chỉ có thể yên lặng một thời gian.
Mấu chốt là mình có thể đợi nhưng Huyết Thần Từ không đợi được.
Thôi thôi, dứt khoát không quản tên này nữa, cho hắn phát tiết một hồi không tìm thấy người đâu. Hết giận rồi hắn sẽ tự động rời đi.
...
Ba người Cố Thanh Phong càng ngày càng đi sâu vào rừng Khô Cốt. Đột nhiên, bọn họ phát hiện ra một chỗ đất trống trong rừng, trong khu đất trống có vô số mộ bia mọc chi chít.
Vùng đất âm trầm thế này, nhìn thấy những mộ bia đầy điềm xấu như kia khiến cho hai người Vương Sơn và Hứa Phàm tê dại cả da đầu.
Hai mắt Cố Thanh Phong phát sáng, lúc này đã chạy đến phía mộ bia.
“Rừng Khô Cốt đã từng là một bãi tha ma, có bia mộ là chuyện rất bình thường, rất bình thường.” Vương béo là một người trưởng thành, rất hiểu cách tự an ủi mình.
Giữa dàn bia mộ, Cố Thanh Phong rẽ phải quẹo trái, giống như muốn phá vỡ trận pháp.
Theo kinh nghiệm chơi game trong quá khứ của hắn, ở nơi như thế này đều sẽ có Boss chiến.
Thế nhưng di chuyển tầm vài vòng, giống như đang nhảy disco trên mộ phần cũng không thấy có phản ứng gì.
Vương Sơn và Hứa Phàm nhìn thấy Cố Thanh Phong nhảy nhót cả nửa ngày vẫn bình yên vô sự, chỉ thở dài một hơi, bước về phía dãy bia mộ.
Cũng có thể là do dọc đường không đụng phải bất cứ yêu ma quỷ quái nào nên lá gan của Vương béo cũng hơi lớn hơn một chút, đôi mắt nhỏ tuỳ ý quét qua bề mặt bia mộ một chút.
Đột nhiên!
Ánh mắt của gã dừng lại ở một chỗ bên trên bia mộ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào khối bia mộ kia.
Một khắc kia, cơ thể Vương béo bỗng nhiên cứng đờ, con ngươi nhanh chóng co lại, nhịp tim gần như đình trệ, một sự khủng hoảng to lớn bao phủ lấy toàn thân.
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm.
Khiến cho Cố Thanh Phong giật mình kêu lên!
Lúc kịp phản ứng lại thì Cố Thanh Phong lại tức giận. Chưa bị yêu ma hù đến thì đã bị Vương béo này liên tiếp hù doạ.
Hắn quay đầu hằm hằm nhìn Vương béo, nổi giận mắng: “Vương béo, ngươi có bệnh có đúng không? Có thể ra dáng nam nhân một chút hay không hả, đừng hơi tí là hét lên!”
Hình như Vương béo không nghe được những gì Cố Thanh Phong giận mắng, ngược lại còn duỗi ngón tay mập mạp ra, run rẩy chỉ vào một tấm bia mộ, run rẩy nói: “Cái bia mộ này… bia mộ này…”
“Bia mộ làm sao?” Cố Thanh Phong không nhịn được mà đi tới, đẩy cơ thể mập mạp của Vương béo ra, nhìn chăm chú về hướng mộ bia.
Cố Thanh Phong biến sắc ngay lập tức.
Chỉ thấy trên bia mộ kia khắc vài chữ to.
Thôn trưởng thôn Hắc Thuỷ, Hồ Lương chi mộ!
“Hồ thôn trưởng… đã chết rồi? Vậy người nói chuyện với chúng ta hôm nay là ai?” Sắc mặt Hứa Phàm tái nhợt nói.
Vương béo run rẩy, dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa bia mộ, trốn đến sau lưng Cố Thanh Phong.
“Chuyện này còn phải nói, Hồ thôn trưởng chúng ta nhìn thấy hôm nay nhất định là âm hồn của lão sau khi chết biến thành!”
Sắc mặt của Hứa Phàm càng tái nhợt hơn, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Ngoại trừ Hồ thôn trưởng, vậy những mộ bia này không phải là của… thôn dân thôn Hắc Thuỷ chứ?”
“Chẳng trách không thấy người dân thôn Hắc Thuỷ đâu cả, thì ra, bọn họ đã chết từ lâu rồi.”