Chương 87: Hà Đại Nhân Lại Hôn Mê Lần Ba Rồi
Ngày tiếp theo. Hà Phong Hoa mới tỉnh lại từ trong hôn mê, chỉ là sau khi gã phát hiện toàn bộ tài sản của mình đều không cánh mà bay, lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, chi nhánh trấn ma ti ở huyện âm Sơn cũng truyền ra một tin tức.
Trừ Ma sứ Hoàng giai Cố Thanh Phong đã giết chết Kính Yêu – một trong những Thất Ma Tướng, Hà đại nhân bởi vì quá hạnh phúc nên đã ngất xỉu nhiều lần.
Tin tức càng lúc càng gay cấn, rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ huyện âm Sơn, thậm chí kinh động đến Trấn Ma Ti ở quận Ngô Đồng, truyền đến tai Lệ Thiên Nhận.
Cơ sở ngầm của Trấn Ma Ti rải rác khắp thiên hạ, ngoại trừ bên ngoài là Trừ Ma sứ, mỗi thành thị cơ bản đều có cơ sở ngầm của Trấn Ma Ti.
Trấn Ma Ti phân thành Minh Ti và Ám Ti, Minh Ti chính là Trừ Ma sứ hiện tại, chủ quản trảm yêu trừ ma, Ám Ty thì phụ trách dò la tin tức, nghe lén thiên hạ và giám sát Minh Ti, phòng ngừa gian tế trà trộn, hoặc là Trừ Ma sứ bị yêu ma mê hoặc tâm trí.
Chuyện lớn như thế, Ám Ti đương nhiên cũng nhận được tin tức, đồng thời bẩm báo lại cho Lệ Thiên Nhận.
Sau khi Lệ Thiên Nhận biết chuyện này, lập tức liền phái người trong Ám Ti đi đón ba người Cố Thanh Phong, yêu cầu báo cáo trực tiếp.
Thế là Cố Thanh Phong dẫn theo Vương béo và Hứa đần gia nhập vào hàng ngũ của Ám Ti trở về, căn bản không chờ Hà Phong Hoa tỉnh lại.
Thực ra tất cả những tin tức này đều do Cố Thanh Phong tung ra thừa dịp Hà Phong Hoa đang hôn mê, mục đích là để chứng thực chuyện này, miễn cho Hà Phong Hoa giở trò gì đó, cướp đoạt công lao.
Hà Phong Hoa đáng thương lần nữa tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là hỏi thủ hạ: “Thằng chó đẻ Cố Thanh Phong kia sao rồi?”
Thủ hạ trả lời gã: “Cố Thanh Phong được người của Ám Ti mang đi gặp Lệ đại nhân rồi ạ.”
Đôi mắt Hà Phong Hoa lập tức trợn lên hung bạo, lửa giận công tâm: “Cái gì! Thằng khốn đó định độc chiếm công lao một mình à! Lại dám vượt qua bản quan, mau đỡ bản quan lên, bản quan muốn đi gặp Lệ… phụt!”
Hà Phong Hoa vừa mới chống người lên, liền cảm thấy hoa mắt váng đầu, cổ họng ngòn ngọt, kế đó trước mắt tối sầm lại, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Thủ hạ kinh hãi đến biến sắc: “Người đâu mau tới đây! Hà đại nhân lại hôn mê lần ba rồi!”
. . .
Quận Ngô Đồng, Trấn Ma Ti.
Một nơi tối tăm trong điện đường, Lệ Thiên Nhận sắc mặt nghiêm trọng nhìn Trừ Ma lệnh trong tay, cẩn thận cảm thụ khí tức trên đó, chìm vào trầm mặc.
Xung quanh hắn còn có mấy vị Trừ Ma sứ Địa giai.
Những người này đều là nhân vật lớn của Trấn Ma Ti, bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng hôm nay lại vì Cố Thanh Phong mà tất cả đã tụ hội lại với nhau.
Mà phía dưới bọn họ có ba người đang đứng rất kính cẩn khiêm nhường, chính là ba người Cố Thanh Phong.
Vương béo và Hứa đần ở trong gian phòng bức bối ngột ngạt này cũng không dám thở mạnh, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, từ đầu đến cuối vẫn luôn cung kính cúi đầu.
Chủ yếu là những đại nhân vật này thế lực rất lớn, quyền cao chức trọng không nói, thực lực cũng rất mạnh, thấp nhất cũng là cường giả Cương Khí cảnh. Trong đó không thiếu người là bán bộ tông sư, chớ đừng nói đến người đứng đầu của Trấn Ma Ti, cường giả cấp bậc tông sư, Trừ Ma sứ cấp Thiên – Lệ Thiên Nhận.
Cúi đầu, là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với Lệ đại nhân.
Có điều, những lời này chỉ giới hạn được Vương béo và Hứa đần, Cố Thanh Phong thì không có quá nhiều cố kỵ, ngược lại ngẩng đầu lên tò mò đánh giá những nhân vật lớn đó.
Dù sao hắn cũng từng giết cường giả Cương Khí cảnh, Thất Ma Tướng cấp bậc tông sư cũng chết dưới tay hắn, cho nên hiện tại hắn cảm thấy tông sư cũng không đáng sợ đến mức ấy.
Nhất là lần này từ khi trở về từ thôn Hắc Thủy đã thu được vô số năng lực, hắn càng tự tin vô cùng!
Cố Thanh Phong cẩn thận quan sát mấy vị nhân vật lớn, nhất là chú trọng quan sát Trừ Ma sứ Thiên giai Lệ Thiên Nhận. Hắn phát hiện vẻ ngoài của Lệ Thiên Nhận cũng không tệ, chỉ thua kém mình một tý xíu thôi.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt kiên nghị góc cạnh như đao. Rõ ràng là người sắp bốn mươi, nhưng nhìn qua lại tựa như hơn hai mươi thôi, đáng tiếc rằng đôi mắt vẩn đục hơi hơi kéo thấp giá trị nhan sắc, khí chất cả người có thêm mấy phần âm u, cực kỳ giống một con rắn độc ẩn núp trong rừng rậm.
“Chuyện này, các ngươi thấy thế nào?” Lệ Thiên Nhận đột nhiên lên tiếng.
Một vị Trừ Ma sứ Địa giai bên cạnh hắn hơi ngần ngừ: “Loại khí tức này, quả đúng là Kính Yêu.”
Lại có một vị Trừ Ma sứ Địa giai mặt đầy hưng phấn tiếp lời: “Không sai, chính là Kính Yêu. Thật không ngờ hai trăm năm trước nó vẫn chưa chết, vậy mà hôm nay lại chết ở trong tay Trấn Ma Ti của quận Ngô Đồng chúng ta. Chuyện này mà tấu lên triều đình, Trấn Ma Ti chúng ta nhất định sẽ nổi danh tứ phía!”
“Nổi danh? Hừ.” Một vị Trừ Ma sứ Địa giai đột nhiên cười lạnh nói: “Ta lại thấy khá là mất mặt đó, tấu thế nào đây? Nói cho triều đình biết rằng hai trăm năm trước, Kính Yêu – một trong những Thất Ma Tướng giết chết mấy vị tông sư đã chết ở trong tay một võ giả Tụ Khí tứ trọng? Ngươi nói triều đình có tin không? Có khi nào sẽ trị chúng ta tội khi quân không?”
“Đây… sự thật chính là như vậy, cũng không ai biết thứ khắc chế Kính Yêu lại là ngoại công.”
“Hắn nói là ngoại công ngươi cũng tin? Trận chiến vào hai trăm năm trước, tông sư chết ở trong tay Kính Yêu thì có hẳn mấy người tu luyện cả ngoại công! Tông sư từng tu luyện ngoại công đều không địch lại Kính Yêu, vì sao một võ giả Tụ Khí tứ trọng lại có thể đánh bại Kính Yêu? Ngươi đã nghĩ đến vấn đề này chưa?”
Nghe thấy đây, Cố Thanh Phong sợ hãi cả kinh. Vãi, đây là tiết tấu bị vạch trần lời nói dối ngay tại chỗ đấy à?