Chương 86: Không Thì Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Gì? (2)
“Không sao, đến lúc đó đại nhân dẫn ta đi cùng gặp Lệ đại nhân không được sao?” “Càn quấy!” Hà Phong Hoa ngoài mạnh trong mền nói: “Ngươi là thân phận gì, có tư cách gì gặp Lệ đại nhân. Ngươi mau lui xuống đi, bản quan hiện tại phải về Trấn Ma Ti bẩm báo, làm trễ nãi thời gian, ngươi đảm đương nổi không!”
“Hà đại nhân, ngươi xác định không trả lại Trừ Ma lệnh cho ta?”
Vẻ mặt Hà Phong Hoa trong nháy mắt thay đổi vô cùng khó coi: “Vừa rồi ngươi đều nghe được?”
“Ừm, nghe được, ta còn nghe được đại nhân sắp làm Trừ Ma sứ Địa giai. Chúc mừng chúc mừng nha.” Cố Thanh Phong cười càng ngày càng xán lạn.
Biểu cảm của Hà Phong Hoa nhất thời lật mặt giống như Xuyên kịch, biến hóa nhanh chóng. Cuối cùng ánh mắt của gã trở nên nham hiểm, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Cố Thanh Phong, hung ác nói: “Nghe được thì sao, bản quan muốn tham ô công lao của ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta?
Lời nói của kẻ thấp kém như có, cho dù có leo lên trời cũng chẳng có ai để ý tới ngươi đâu!”
“Vậy à.” Cố Thanh Phong lầm bầm một câu, kế đó chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, sau đó…
“Mọi người ơi tới đây mau! ! !” Một tiếng hét đinh tai nhức óc phát từ trong miệng hắn, suýt chút nữa đã lật tung nóc nhà.
“Hà Phong Hoa muốn tham ô…”
Cố Thanh Phong lời còn chưa nói hết, Hà Phong Hoa đã bị dọa sợ đến lao vọt tới bịt mồm Cố Thanh Phong lại, Cố Thanh Phong nào có chịu để cho bàn tay bẩn thỉu của Hà Phong Hoa chạm vào mình, liền vội vàng lùi một bước né ra.
Sau đó hắn đang muốn kêu gào tiếp.
Hà Phong Hoa bị doạ điếng hồn: “Đừng kêu! Đừng kêu nữa! Cho ngươi! Cho ngươi tất!”
Hà Phong Hoa không thể nào không sợ được, bởi vì khí tức tử vong của yêu ma vẫn chưa kịp di chuyển, nếu như bây giờ âm mưu đã bại lộ thì chính là bằng chứng như núi. Đến lúc đó không chỉ không làm nổi Trừ Ma sứ Địa giai, sợ rằng hiện tại cái mũ quan Trừ Ma sứ Huyền giai cũng sẽ bị lấy xuống.
Cố Thanh Phong cười hì hì lấy Trừ Ma lệnh từ trong tay Hà Phong Hoa.
“Sớm thế này chẳng phải đã xong rồi sao, cứ thích nghịch ngợm hà!”
“Cút! Ngươi mau cút cho ta!” Hà Phong Hoa tức tối gào lớn giống như người đàn bà chanh chua.
Cố Thanh Phong cũng không tức giận, mà là đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón cái chà xát, nói: “Phí bịt miệng.”
Hà Phong Hoa chớp mắt bùng nổ, đôi tay nắm chặt kêu ‘răng rắc’, phảng phất như giây tiếp theo sẽ vồ qua Cố Thanh Phong.
Nhưng mà gã vẫn nhịn được, dù sao nơi này là chi nhánh Trấn Ma ti ở huyện âm Sơn, tai vách mạch dừng.
“Ngươi còn dám đòi ta phí bịt miệng? Si tâm vọng tưởng!” Hà Phong Hoa cắn răng nghiến lợi nói.
Thấy vậy, Cố Thanh Phong lại lần nữa hít sâu một hơi: “Mọi người ơi tới đây mau! Hà…”
“Đừng hét! Ngươi muốn bao nhiêu!” Hà Phong Hoa hốt hoảng ngăn cản.
Cố Thanh Phong cười híp mắt đưa ra một ngón tay: “Một trăm lượng.”
Hà Phong Hoa cố nén cơn thịnh nộ, móc ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng từ trong lồng ngực đưa cho Cố Thanh Phong.
Ai dè Cố Thanh Phong lại lắc đầu nói: “Hoàng kim.”
“Một trăm lượng vàng! ? Ngươi mẹ nó sao không đi cướp luôn đi!”
Cố Thanh Phong khẽ mỉm cười: “Không thì ngươi nghĩ rằng ta đang làm gì?”
Hà Phong Hoa chỉ cảm thấy phổi phèo của mình sắp nổ tung rồi. Hiện tại gã chỉ muốn mau chóng làm cho Cố Thanh Phong cút đi, nhìn nhiều thêm một giây, gã sợ rằng mình sẽ đột tử.
“Cầm lấy bạc của ngươi, biến mau đi!” Hà Phong Hoa móc ra mười tấm ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho Cố Thanh Phong.
“Được, Hà đại nhân ngài cứ cười tiếp, thuộc hạ không quấy rầy nữa.”
Nói xong, Cố Thanh Phong liền ung dung rời đi.
Hà Phong Hoa nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Thanh Phong, đôi mắt gần như sắp phun lửa, căm phẫn trong lòng giống như núi lửa phun trào.
Trừ Ma sứ Địa giai gần ngay trước mắt lại bị Cố Thanh Phong cướp mất rồi!
Hiện tại gã hận không thể đuổi theo giết chết Cố Thanh Phong, nhưng mà gã không dám.
Ở đây tai mách vạch dừng, giết Cố Thanh Phong quá nhiều rủi ro.
Cuối cùng, gã chỉ có thể bực bội đấm ngực dậm chân, lồng ngực phập phồng một hồi, sắc mặt đỏ bừng như gan lợn.
Nhìn đến bình hoa trang trí trong đại điện chỉ muốn đập, chỉ muốn chửi ầm lên cho đã nư.
Nhưng mà gã chợt dừng lại, trước khi phát tiết, Hà Phong Hoa hình như nghĩ tới điều gì đó, gã vội vàng chạy ra cửa xem Cố Thanh Phong có còn ở đó hay không.
Phát hiện ở cửa không có ai, gã lại vội vàng đi tới cửa sổ, cũng không có ai.
Hà Phong Hoa vẫn không yên lòng, rảo quanh bên ngoài đại điện một vòng. Cuối cùng gã chắc chắn Cố Thanh Phong đã đi rồi, lúc này mới một thân một mình đi về phía sau đại điện, điên cuồng phát tiết lên một cái cây.
“A a a a! ! !”
Hà Phong Hoa điên cuồng gầm thét, đấm mấy chục quyền vào thân cây, đánh đến mảnh gỗ vụn bay tán loạn.
“Cố Thanh Phong cái thằng chó đẻ! Bản quan phải giết ngươi! Ngươi lại dám cướp mất vị trí Trừ Ma sứ Địa giai của ta! Bản quan phải bầm thây ngươi thành…”
“Hà đại nhân, ngài lại làm gì đó?”
Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên.
Động tác của Hà Phong Hoa trong nháy mắt cứng đờ, gã không thể tin quay đầu lại, thình lình phát hiện, Cố Thanh Phong đang ngồi ở trên nóc nhà cười híp mắt nhìn gã.
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi! Ngươi, mẹ nó! Phụt!”
Hà Phong Hoa lửa giận công tâm, khí huyết trong cơ thể chảy ngược. Tức khắc cổ họng ngòn ngọt, gã phun một ngụm máu ra ngoài, sau đó trước mắt tối sầm, ngất đi.
Cố Thanh Phong “cực kỳ hoảng sợ”, liền vội vàng nhảy từ nóc nhà xuống.
“Hà đại nhân, Hà đại nhân ngài đừng dọa ta a, người đâu tới đây mau! Hà đại nhân ngất xỉu rồi!”
Cố Thanh Phong vừa la hét, vừa đưa tay vào trong ngực Hà Phong Hoa lấy hết xấp ngân phiếu còn lại.
Lúc nãy khi Hà Phong Hoa đưa tiền, Cố Thanh Phong liền phát hiện ngân phiếu của lão tiểu tử này thật không ít, hiện tại vừa vặn đục nước béo cò.
Đếm một hồi, số tiền lại lên đến hơn hai chục ngàn lượng! Phát tài rồi!