Ta Tại Trong Núi Lập Tức Thành Tiên

Chương 08: Đêm xem ám chiến

Chương 08: Đêm xem ám chiến
Đại Càn, Bắc Trường nhai.
Nơi đây tiếp giáp hoàng cung và công sở, là nơi đại đa số đại thần trong triều đình cư ngụ.
Trong một tòa biệt viện hai tiến.
"Lệ công công, lần trước ta nhờ ngài điều tra sự tình đã có đầu mối gì chưa?" Tần Bách Quân nhìn chăm chú vị thái giám trước mặt.
"Vốn dĩ nhà ta không nên để chuyện trong cung truyền ra ngoài, bất quá Tần công tử cùng công chúa điện hạ chính là đồng môn sư huynh muội, Linh Hư Môn cùng triều đình xưa nay giao hảo, lệnh tôn còn tôn trọng chức Đại Nội Cung Phụng của ta, cũng coi như người trong nhà, nhà ta liền nói thẳng không che giấu gì nữa."
Nói đến đây, Lệ Hải Minh dừng một chút: "Tám tháng trước xác thực có một chuyện quái lạ. Màn đêm buông xuống, bệ hạ giận dữ, đem chiếc nghiên ngự bút bằng trứng muối mà ngày thường ngài yêu thích nhất quẳng thành phấn vụn. Ngày thứ hai, Cố Thân Vương bị giáng tước nhất đẳng. Cố Vương thế tôn Cố Nguyên Hiên lại bởi vì chuyện trắng trợn cướp đoạt dân nữ nửa năm trước mà bị phế truất, đày ra biên cương. Lại tại nơi cách kinh đô không đến ba trăm dặm đã bị giặc cỏ tập kích ám sát. À, nhắc đến cũng kỳ lạ, phụ cận đế đô vậy mà lại có giặc cỏ. Đây không phải đang ngủ gật dưới miệng hổ sao?"
"Ý ngươi là, đứa con trong bụng Diệu Huyên chính là Cố Vương thế tôn? Hắn đã chết tám tháng trước sao?" Tần Bách Quân thần sắc lạnh lùng, dù đã biết việc này mấy tháng, y vẫn không sao bình tĩnh nổi.
"Nhà ta nào có nói công chúa điện hạ châu thai ám kết. Chuyện như thế, Tần công tử không thể nói càn. Nhà ta chỉ là nói đến chuyện quái lạ xảy ra trước tháng chín mà thôi." Lệ Hải Minh âm điệu có chút bén nhọn.
Tần Bách Quân không để ý lời Lệ Hải Minh, lời này bất quá càng che càng lộ mà thôi. Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp, đặt lên bàn rồi đẩy qua, nói: "Việc này làm phiền Lệ công công. Trong hộp này là một viên Báo Thai Dịch Cân Tẩy Tủy đan độc chế của Linh Hư Môn ta, coi như chút tấm lòng thành."
Lệ Hải Minh mừng rỡ, hai tay cung kính tiếp nhận, mở ra nhìn thoáng qua, lại thận trọng bỏ vào trong túi bên hông, mới đầy mặt tươi cười đứng dậy chắp tay: "Ta thay chất tử nhà ta cám ơn Tần công tử."
"Không khách khí, chúc cháu ngài sớm ngày tu hành thành công."
"Đa tạ, đa tạ, mượn lời vàng ý ngọc của ngài. Đúng rồi, Tần công tử, còn có một chuyện, nhà ta cũng không biết là thật hay giả, nghe nói Cố Thân Vương còn có một người con thứ tên là... Cố Nguyên Thanh, cũng trong mấy ngày đó bị cấm vệ mang đi, nghe nói bị đưa đi Bắc Tuyền sơn giam cầm."
Tần Bách Quân nghe vậy đột nhiên đứng lên: "Lệ công công, lời này của ngài có ý gì?"
"Nhà ta cũng chỉ là nghe nói vậy thôi, có lẽ chỉ là lời đồn đại. Còn về phần thật giả, Tần công tử tự nhiên có phán đoán của mình. Trong cung không thể rời đi quá lâu, nhà ta cũng xin không làm phiền nữa, xin cáo từ!" Lệ Hải Minh vừa ôm phất trần vừa chắp tay, lui lại ba bước rồi quay người rời đi.
"Cố Nguyên Thanh sao? Hắn chỉ là một người con thứ của Cố gia, sao dám như thế?"
Tần Bách Quân thần sắc âm trầm, hôm đó bi phẫn rời đi. Một tháng trôi qua, y vẫn không cam lòng, ngay cả việc tu hành cũng bị ảnh hưởng bởi hắn.
Sau đó y nghe ngóng, lại không nghe thấy chuyện đại hôn của Đại Càn công chúa Lý Diệu Huyên, y phỏng đoán đây là châu thai ám kết.
Nếu là cưới hỏi đàng hoàng thì cũng đành thôi. Hiện tại như vậy, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn? Lập tức quay về vương đô, lại ngay cả mặt Lý Diệu Huyên cũng không gặp được.
Hắn ngầm điều tra việc này, vốn cho rằng là thiên chi kiêu tử của danh môn quý tộc nhà nào, hiện tại biết được đúng là một người con thứ, trong lòng càng thêm phẫn nộ không chịu nổi. Tất cả cảm xúc đều hóa thành sát ý.
"Tại Bắc Tuyền sơn sao?"
Tần Bách Quân thanh âm trầm thấp, lộ rõ sát cơ.
...
Trên Bắc Tuyền sơn, Cố Nguyên Thanh tâm tình khá tốt.
Tu hành đột phá, con đường phía trước bằng phẳng.
Ngoại trừ việc không có ai để trò chuyện khiến y có chút không vừa ý, hết thảy đều tự do tự tại.
Hướng hái Thiên Cương, mộ thái ấp sát, giờ Tý tu hành công pháp hấp thụ thiên địa linh khí, tu hành tiến bộ thay đổi từng ngày, chỉ đợi trở thành Tông sư, thiên hạ rộng lớn đều có thể tha hồ tung hoành.
Kiếm pháp càng đột nhiên tăng tiến mạnh mẽ, Bắc Đẩu Thất Kiếm đã đăng đường nhập thất, kiếm ý sơ khai lặng yên trưởng thành.
Hắn không biết chiến lực của mình lúc này như thế nào, nhưng có thể đoán trước rằng Chân Vũ đê giai bình thường đã không phải đối thủ của y.
Ban đêm, sau khi tu hành, y nằm trên giường bắt đầu ngắm núi, hòa mình cùng Bắc Tuyền sơn làm một thể, thể ngộ sự giao hòa giữa núi và phiến thiên địa này. Tinh thần ý thức cứ thế tẩm bổ mà trưởng thành trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, các loại pháp luyện thần trong bí tịch đều không bằng việc ngắm núi.
Bỗng nhiên, hắn từ cảnh giới huyền diệu bừng tỉnh. Hai thân ảnh từ vách núi phía Tây xâm nhập vào lĩnh vực Bắc Tuyền sơn.
Hai người đều mặc hắc y, dùng vải đen che mặt, vác trường kiếm, là cách ăn mặc tiêu chuẩn của kẻ dạ hành. Tu vi cũng không tầm thường, đi trên vách núi cheo leo như giẫm trên đất bằng, trong nháy mắt đã đến vị trí lưng chừng núi.
"Chẳng lẽ cũng là vì di bảo của Bắc Tuyền sơn? Là đồng bọn với lão tẩu kia sao?"
Cố Nguyên Thanh đang suy nghĩ, liền thấy hai người này đụng thẳng phải lão tẩu vừa chui ra khỏi huyệt động.
Ba người đều là những kẻ hành sự không thể lộ diện, sáu mắt chạm nhau, tất cả đều giật mình, gần như theo phản ứng tự nhiên mà nhao nhao xuất thủ.
Lão tẩu con đao bổ củi bên hông đã được rút phắt vào tay, đao quang rực trời quét về phía hai người đối diện. Hai người cũng rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm như du long mà nghênh chiến.
Thương thương thương, liên tiếp tiếng binh khí giao phong vang lên.
"A, nhìn như đao pháp, kỳ thực lại có bóng dáng Bắc Đẩu kiếm pháp! Hẳn là lão tẩu này trước kia là đệ tử Bắc Tuyền Kiếm phái?" Cố Nguyên Thanh kiếm đạo tu vi phi phàm, lại từng tu luyện qua Bắc Đẩu kiếm pháp, chỉ một cái liếc mắt liền nhìn ra được vận vị bên trong.
"Vậy mà không phải là đồng bọn, cũng thật thú vị."
Cố Nguyên Thanh xem say sưa ngon lành. Trước kia tu vi quá thấp, phần lớn là thấy Nguyên Sĩ phổ thông động thủ, ngẫu nhiên nhìn thấy cao thủ Chân Vũ cảnh chiến đấu cũng căn bản không thể nhìn rõ được. Hiện tại tự nhiên đã khác.
Cuộc chiến đấu này thú vị hơn nhiều so với đấu võ xem trên TV trước kia.
"Chậc chậc, tốc độ thật là nhanh, bất quá, kiếm pháp thì tầm thường quá. Mỗi một kiếm xuất ra, ta chí ít cũng có thể nhìn ra hai đến ba sơ hở." Cố Nguyên Thanh lắc đầu liên tục.
"Lão tẩu này cũng chẳng ra sao cả, chẳng lẽ lại không nhìn ra được sao? Vừa rồi chiêu này, nếu đổi thành 'Bàn Rễ Chỉ Nhạn', lại biến hóa thành 'Bát Vân Kiến Nhật', lập tức là ổn thỏa rồi... A, không đúng, chiêu 'Bát Vân Kiến Nhật' này khi đâm lên, vừa vặn sẽ lộ ra một sơ hở bán đứng cho người còn lại."
Cố Nguyên Thanh dần dần nhập tâm vào đó, những cảm ngộ kiếm pháp trước kia chưa từng có nhao nhao ùa đến. Dù sao kiếm pháp của hắn tuy tốt, nhưng cũng chưa từng trải qua thực chiến. Luyện kiếm và đánh nhau căn bản khác biệt.
Đang nhìn mê mẩn, bỗng nhiên chiêu pháp trong tay lão tẩu biến đổi. Con dao phay trong tay lão tẩu đột ngột phóng ra ba tấc kiếm mang, kiếm pháp vốn chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài cũng trở thành Bắc Đẩu kiếm pháp chân chính.
Hai tên người áo đen vội vàng không kịp trở tay, hai đạo kiếm quang gần như không phân biệt trước sau đột phá kiếm thế của hai người, rơi trúng thân thể hai người.
Huyết quang phun trào, hai người đều kêu đau một tiếng rồi rơi xuống từ giữa sườn núi.
Lão tẩu cúi đầu nhìn một cái, cũng không đuổi theo, mà cấp tốc đi lên núi, trở lại chỗ ở.
"Chuyện này đột nhiên kết thúc ư? Kết thúc như vậy thật là cụt ngủn." Cố Nguyên Thanh ngạc nhiên, y còn chưa xem đã đủ, tựa như đang xem phim mà đến đoạn đặc sắc nhất thì bỗng nhiên cúp điện.
Bất quá, hắn lập tức đã minh bạch nguyên nhân. Một thân ảnh phi khôi đái giáp từ xa mà đến, trên thân hắn, có hư ảnh diều hâu hiển hiện. Mỗi khi y phóng ra một bước, cánh diều hâu đó liền sẽ vỗ một cái, khiến thân pháp của hắn nhanh như thiểm điện!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất