Chương 2. Khảo hạch Kim Vân (2)
Một thân áo gai ngắn, hình thể gầy gò, làn da ngăm đen, bộ dạng có chút bối rối sợ hãi, không dám tới gần Lâm Dịch và Triệu Tư Dao.
"Lục đại ca, cửa thứ ba thật khó. Nếu không phải đột nhiên vang lên tiếng gà nhà ta gáy vào sáng sớm, thiếu chút nữa rơi vào ảo cảnh của cuộc sống cẩm y ngọc thực..."
Lý Nhị Cẩu lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, rất tự nhiên tới gần Lục Trường An.
Bởi vì xuất thân khác biệt, tuy đến từ mấy mầm tiên cùng một địa vực, nhưng mang lại cảm giác không giống nhau.
Vương quyền quý khí trên người Lâm Dịch, mơ hồ kiêu căng, làm cho Lý Nhị Cẩu sợ hãi theo bản năng.
Triệu Tư Dao làm danh môn khuê tú, tri thư đạt lễ, đối với ai cũng đối xử có cấp bậc lễ nghĩa, chưa từng khinh thị Lý Nhị Cẩu cùng Lục Trường An có xuất thân kém.
Lý Nhị Cẩu cũng không dám nhìn thẳng Triệu Tư Dao mỹ mạo động lòng.
Ánh mắt giai nhân thỉnh thoảng dừng lại, đều khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, không biết làm sao. Cũng may khuôn mặt hắn ngăm đen có đỏ cũng không khác biệt mấy.
Lý Nhị Cẩu chỉ có thể đi gần với Lục Trường An.
Lục Trường An là một cô nhi.
Đồng thời còn có một thân phận khác, hắn là nhân sĩ giang hồ còn là cao thủ bang phái.
Xác thực mà nói, hắn là nghĩa tử của bang chủ Nộ Giang bang Hành Thủy phủ.
Lục Trường An từ nhỏ đã có tư chất võ đạo thượng giai, tuổi còn trẻ đã là cao thủ thuộc hàng nhị lưu giang hồ.
Theo hướng ban đầu, qua mấy năm nữa hắn sẽ tiếp nhận vị trí bang chủ của nghĩa phụ.
Thẳng đến năm trước, hắn kết giao cùng một đạo sĩ nghèo túng mới biết được mình có linh căn tu tiên mà còn là linh căn trung phẩm tư chất không kém.
Vòng quay số mệnh phát sinh chuyển biến.
Huyễn Tâm Đài khảo hạch cửa ải thứ ba ở Kim Vân cốc, hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước.
...
"Nhị Cẩu, ngươi thân có linh căn, một khi bước lên tiên lộ, vô luận đã từng là Vương Quyền Tướng Tướng, hoặc là nông phu lái xe... Quá khứ đều là phù vân."
Lục Trường An nhìn về phía Lý Nhị Cẩu hèn mọn, nhát gan, Lục Trường An vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Trải qua hai đời tu tiên luân hồi, bản tâm Lục Trường An vẫn như lúc ban đầu như lúc vừa xuyên qua thế giới tu tiên, cũng không biến thành lão quái vật mang ký ức mấy trăm năm.
Đây chính là chỗ thần kỳ của [Cửu Ấn Bia].
Hắn giống như từ trong một bộ phim thức tỉnh ý thức, ký ức tách ra rồi trở về hư không, bây giờ hắn chỉ là nhiều hơn hai đời ký ức tu tiên mà thôi.
Có được càng nhiều kinh nghiệm nhân sinh, kiến thức học được sẽ phát huy thật lớn.
"Ừm ừm, ta biết, cảm ơn Lục đại ca..."
Lý Nhị Cẩu ngại ngùng sờ gáy, trong tâm cảm thấy một tia ấm áp.
"Lục Trường An, ngươi là người thứ mấy thức tỉnh trong cửa ải thứ ba ở Huyễn Tâm Đài?"
Lúc này, sắc mặt Lâm Dịch phiền não bất an, nhịn không được hỏi.
Lục Trường An nhìn thoáng qua Lâm Dịch, như có điều suy nghĩ.
Nếu như nhớ không lầm, ở cửa thứ ba Huyễn Tâm Đài, trong mấy người ở đây, Lâm Dịch là thức tỉnh cuối cùng
Luận tu vi, Lâm Dịch trong nhóm ở đây là người cao nhất, đạt tới Luyện Khí tầng ba.
Nhưng mà, tại cửa thứ ba khảo hạch tâm cảnh và ý chí, biểu hiện của Lâm Dịch lại là kém cỏi nhất!
Lý Nhị Cẩu xuất thân nông phu, cũng mạnh hơn hắn một chút.
"Hình như là hạng ba." Lục Trường An suy nghĩ một chút.
"Hạng ba?"
Đồng tử Lâm Dịch hơi co lại, sắc mặt khó coi, tựa hồ không tiếp thụ được sự chênh lệch này.
Hai cửa ải trước, biểu hiện của hắn vững vàng vượt qua Lục Trường An.
"Không ngờ ý chí của Lục đại ca lại kiên cường như thế, không hổ là thiếu hiệp võ lâm! Thật đáng chúc mừng..."
Triệu Tư Dao cũng kinh ngạc, nhướng mày, sóng mắt hơi đổi.
Trên đường đi tới tông môn, Lục Trường An làm nhân sĩ giang hồ, cố sự phong phú, tính cách hiền hòa, nói chuyện với Triệu Tư Dao rất thân quen.
Cộng thêm tuổi tác lớn nhất, mọi người đều gọi hắn một tiếng Lục đại ca.
Quan hệ giữa hai người họ, cho dù là Lâm Dịch xuất thân vương hầu, giao hảo với Triệu Tư Dao cũng không bằng.
Tâm tình Lâm Dịch càng không tốt, miễn cưỡng khôi phục trấn định, điềm nhiên như không có việc gì nhắc tới:
"Đáng tiếc, Lục huynh nếu có thể ở Huyễn Tâm Đài lấy được hạng nhất, liền có thể bỏ qua thành tích hai cửa trước, trực tiếp thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử ngoại môn của Kim Vân cốc."
"Đứng đầu Huyễn Tâm Đài, trực tiếp tiến vào tông môn?"
Lục Trường An giật mình, hắn không biết nội tình này.
Trong lòng hắn có hơi tiếc nuối, nếu sớm phá vỡ bí ẩn trong ấn, linh hồn sẽ tăng cắp do [Cửu Ấn Bia], khảo hạch nhập môn thì mười phần chắc chín phần.
Cho dù có ký ức tu tiên hai đời, Lục Trường An cũng không muốn làm tán tu.
Kiếp sống tán tu đời thứ nhất, gian khổ trong đó hắn thấm sâu trong xương tủy.
Trường sinh tiên đạo, "Tài, lữ, pháp, địa thiếu một thứ cũng không được.
Trong đó "Địa" xếp hạng cuối cùng, là chỉ đạo tràng tu hành.
Mà ở tu tiên giới, gần như tất cả linh mạch, động thiên phúc địa đều bị tông môn, thế gia hoặc yêu thú cường đại chiếm cứ.
Địa vực phàm tục, gọi là "Nơi nghèo nàn", linh khí vô cùng mỏng manh cằn cỗi.
Căn bản không thích hợp tu hành!
Không có linh mạch, hiệu suất chênh lệch gấp mười lần!
Xếp hàng thứ nhất "Tài" là chỉ tài nguyên tu tiên, ví dụ như linh thạch, đan dược, pháp bảo các loại.
Vừa không có “địa”, lại không có tài nguyên tu tiên.
Ở giai đoạn mới vào tiên đạo, cho dù là đại lão trùng sinh, cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Cho nên, cơ hội tiến vào tông môn, Lục Trường An sẽ không bỏ lỡ.
"Gọi đến tên thì đứng ra!"
Không bao lâu, một gã chấp sự Kim Vân cốc phiêu phù ở giữa không trung, bắt đầu tuyên bố danh sách thông qua khảo hạch.